...
“Annie…” Đường Lãng và Phong Tiêu Tiêu đồng thanh hô lên cái tên này.
Đôi mắt của Đường Dạ sau gọng kính tràn đầy vẻ khiếp sợ, trong mắt Vân Thâm cũng ánh lên vẻ kinh ngạc.
Ninh Tịch gắt gao nhìn chằm chằm người trong đoạn video mà không nói được câu nào.
Annie…
Sao có thể là Annie!
Nhưng mà… cô gái trong màn hình có một khuôn mặt xinh xắn nhỏ nhắn mang theo đường nét hơi trẻ con, gương mặt ấy so với Annie của hiện tại hoàn toàn không khác chút nào cả, cho nên bọn họ chỉ cần nhìn một cái đã có thể nhận ra.
Bản thân tướng mạo của Annie vốn đã có chút trẻ con, cộng thêm y thuật tốt nên cũng rành về dưỡng sinh* và trú nhan. Từ lúc Ninh Tịch biết Annie đến giờ dường như dung mạo của cô nhóc chưa bao giờ thay đổi, cô nhóc trong trí nhớ cô vẫn luôn có bộ dáng như vậy.
*Dưỡng sinh: ăn uống và rèn luyện theo phương thức khoa học để đạt được sức khỏe tốt nhất; Trú nhan: giữ vững nét trẻ đẹp trong một thời gian dài.
Bất kể thế nào Ninh Tịch cũng không ngờ được trong cái video mà bọn họ mất bao công sức mới khôi phục được lại ấy, lại là gương mặt này!
Trước kia, cô đã nghĩ tới muôn vàn khả năng có thể xảy ra và cũng có vô số suy đoán nhưng lại không thể nghĩ tới người nọ lại là Annie…
“Điều… điều này sao có thể! Tuyệt đối không thể là Annie đáng yêu của chúng ta được!!!” Phong Tiêu Tiêu có chút kích động, cô lập tức tiến lên giật lấy di động trong tay Lục Đình Kiêu để xem lại một lần nữa.
Nhưng mà, có xem lại bao nhiêu lần thì đó vẫn là gương mặt bọn họ vô cùng quen thuộc, là gương mặt của cô em gái nhỏ mà bọn họ luôn hết mực cưng chiều – Annie.
“Mẹ khiếp! Boss, nguồn lấy được đoạn video này có đáng tin cậy hay không thế?” Đường Lãng bực bội vò vò mái tóc xoăn của mình.
Lục Đình Kiêu không nói gì nhưng vẻ mặt của anh đã trả lời cho câu hỏi này. Đoạn video này do chính anh kiểm định và cũng đích thân chỉ huy các cao thủ gần nửa tháng mới khôi phục được, cho nên chắc chắn không thể sai được.
Ngay khi đám người Ninh Tịch bị kết quả này làm cho đầu óc hỗn loạn thì…
“Đinh” một tiếng, cánh cửa thang máy cuối hành lang được mở ra, một tràng tiếng bước chân truyền tới.
“Anh Tịch~”
Một cô bé xinh xắn, đáng yêu mặc váy hoa vừa thấy Ninh Tịch liền cất một tiếng gọi giòn tan rồi sải bước chân nhẹ nhàng chạy đến chỗ bọn họ.
Trong nháy mắt trông thấy Annie, sống lưng Ninh Tịch cứng đờ.
Sắc mặt của Đường Lãng, Đường Dạ và Phong Tiêu Tiêu cũng biến đổi theo. Đường Lãng tiến lên một bước theo bản năng, đứng chắn trước người Ninh Tịch rồi chuyển thành tư thế phòng bị.
Annie cũng phát hiện thái độ của bọn họ không đúng, cô bé có chút nghi ngờ dừng lại cách Ninh Tịch ba bước rồi trong đôi mắt trong veo kia có chút mờ mịt: “Anh Tịch, anh Dạ, chị Tiêu Tiêu… có chuyện gì thế? Đúng rồi anh Tịch, ai bị bệnh vậy?”
Đường Lãng với Phong Tiêu Tiêu nhìn nhau một cái nhưng không ai lên tiếng. Đôi môi mỏng của Đường Dạ cũng mím chặt lai, anh không biết nên nói cái gì.
Trong lúc nhất thời, ai cũng không lên tiếng khiến cho cả hành lang rơi vào một sự yên lặng quỷ dị.
Cuối cùng, vẫn là Lục Đình Kiêu lấy lại chiếc di động trong tay Phong Tiêu Tiêu còn đang ngây người, sau đó đi tới trước mặt Annie rồi đưa ra.
“Ngài Lục…?” Annie không hiểu ra sao nhận lấy chiếc di động, sau đó cúi đầu xem.
Trên màn hình di động đang phát đoạn video đó, lúc Annie cúi đầu xuống xem cũng là lúc người áo đen trong video quay mặt lại.
Dường như trong nháy mắt, hơi thở xung quanh cô bé hoạt bát đáng yêu đó đã hoàn toàn thay đổi…
Rõ ràng vẫn là khuôn mặt non nớt ngây thơ ấy, nhưng sự ngây thơ giữa đôi lông mày đã bị vẻ lạnh lùng thấu xương thay thế sạch sẽ. Đôi mắt đã từng trong veo kia nhuốm lên một tầng u ám, cảm giác quỷ quyệt cùng sát khí cứ ùn ùn xông ra từ nơi ấy…
Trong hành lang hẹp dài trống trải, hơi thở của sự u ám tăng vọt trong nháy mắt!
...