...
Ngoài ra, còn có cảm giác chột dạ cùng sợ hãi.
Nhất là lúc Lý Vưu xử lý hai nhân viên kia, bà ta rất sợ hai người bọn họ lỡ miệng vạch trần chuyện này là do bà ta đặt điều gây ra.
Trịnh Mẫn Quân thấy Lý Vưu vô cùng nhiệt tình kéo tay Ninh Tịch khen không dứt miệng, những phu nhân xung quanh cũng bắt đầu tâng bốc nịnh hót thì cơ thể bà ta càng lúc càng cứng đờ. Trong phút chốc, vẻ mặt đắc ý tự hào ban nãy đã biến sạch không còn chút tăm hơi. Nhà bọn họ hao hết tâm trí mới tìm được quan hệ để lấy được hai bức thư mời, nghĩ đến nát óc mới có thể nói với Lý phu nhân đôi ba câu, nực cười ở chỗ bà ta còn lấy cái đó mà đi dương dương tự đắc.
Còn Ninh Tịch thì sao, chỉ vì cô là con cháu của Trang gia, là cháu gái của Trang Liêu Nguyên và Mạnh Lâm Lang cho nên chỉ cần cô khẽ động đầu ngón tay một cái thôi là cũng đã có thể tiếp xúc được với nhận vật ở thượng tầng mà bà ta cả đời này cũng khó lòng với tới, có thể dễ dàng lấy được những tài nguyên mà bọn họ khổ cực cả đời cũng chưa chắc có được.
Mà con trai của bà ta, Tô gia nhà bọn họ vốn là có cơ hội để cưới được một người có thân phận cao quý như vậy, cưới được một người con dâu mang đến cho Tô gia vinh quang vô hạn…
Cưới một con phượng hoàng chân chính…
Vì khả năng kinh doanh của mình, Ninh Tuyết Lạc cơ hồ đã khiến Trịnh Mẫn Quân quên đi xuất thân của cô ta, nhưng hiện tại bà ta mới sâu sắc cảm nhận được lợi ích của việc có thân phận lớn!
Tất cả mọi thứ của Ninh Tuyết Lạc có cộng lại cũng vẫn kém một cái thân phận này của Ninh Tịch.
Bà ta đã sớm biết được điều này, năm đó khi bà ta biết Ninh Tịch có quan hệ rất gần gũi với Trang gia đã lập tức này ra ý định này rồi, mãi cho tới lúc Ninh Tịch mất tích rồi có tin đồn bị người ta bao nuôi…
Nhưng mà bây giờ…
Bà ta có thế nào cũng không thể ngờ được Trang gia lại nhận Ninh Tịch và Mạnh Lâm Lang lại coi trọng, bảo vệ Ninh Tịch đến mức này.
Ngay cả đối xử với con gái ruột thì cũng chỉ đến như vậy mà thôi!
Vậy xem ra cái tin đồn Ninh Tịch bị bao dưỡng nhất định chỉ là một trò hề!
Nghĩ đến những bức hình, video… cùng tất cả đám chứng cớ không đáng tin kia… thì Trịnh Mẫn Quân cũng hối hận đến xanh cả ruột, người ngợm bần thần như thể hồn vía đã bay đi đâu mất.
Ninh Tuyết Lạc ngồi bên cạnh sao có thể không rõ lúc này Trịnh Mẫn Quân đang nghĩ cái gì, móng tay của cô đã sớm bấu chặt vào lòng bàn tay rồi.
Dựa vào cái gì!
Dựa vào cái gì mà tất cả những thứ này đều là của Ninh Tịch!
Rõ ràng cô ta mới là Đại tiểu thư của Ninh gia, là con gái của Trang Linh Ngọc. Ngay từ khi cô ta được sinh ra đã là như vậy, tất cả mọi thứ vốn nên thuộc về cô ta!
Dựa vào đâu mà cô ta đã cố gắng đến như thế vậy mà vẫn kém hơn một con gà rừng lớn lên ở nơi khỉ ho cò gáy!
Vị phu nhân tiến cử Ninh Tuyết Lạc cũng có chút giao tình với Trang Linh Ngọc, tất nhiên cũng biết một ít chuyện về Ninh gia và Trang gia.
Thấy vậy bà ta không nhịn được nói: “Tuyết Lạc, sao cháu không qua chào hỏi Trang phu nhân một tiếng?”
Ninh Tuyết Lạc nghe vậy thì cứng đờ lại: “Cái này… cháu sợ cứ thế bất ngờ đi lên như vậy có chút đường đột.”
Sao cô ta lại không muốn làm như thế chứ, nhưng mà chỉ sợ là Trang gia đã sớm bị con khốn kia mê hoặc rồi, cho nên bọn họ mới chẳng thèm đoái hoài gì tới cô ta cả, lúc này cô ta mà tự dưng đi tới bắt chuyện thì chẳng khác gì tự rước lấy nhục!
Trịnh Mẫn Quân thấy vậy thì cảm giác khó chịu trong lòng càng lúc càng lớn, bà ta kéo Ninh Tuyết Lạc qua một bên rồi gằn giọng nói: “Dựa vào đâu cô ta thì có thể còn cô thì không hả? Bình thường tôi đã nói cô nhiều như thế rốt cuộc cô có nghe vào không hả? Chỉ cần cô hơi chú ý một chút thì đến lượt Ninh Tịch kia sao? Quan hệ giữa cô ta và Trang gia chẳng phải chỉ vì mẹ của cô hay sao!”
...