...
Một nhân cách là âm độc, một nhân cách khác lại ngây thơ vô tội, hiền lành đến mức một con kiến cũng không nỡ giết.
Trong phim cũng thường xuyên xuất hiện cảnh một giây trước còn là Vân Hoàng âm ngoan xảo quyệt mà một giây sau đã thành ngây thơ vô tội. Thậm chí lúc phát tác thì hai nhân cách này liên tục thay phiên nhau xuất hiện, chính vì thế vai diễn này đòi hỏi một diễn viên có kĩ năng diễn xuất cực kỳ cao.
Thấy Ninh Tịch tới, ánh mắt của Mạnh Thi Ý nhìn lướt qua cô. Sự ngạo nghễ trong mắt như thể cô ta đang đứng ở trên cao nhìn xuống vậy, đó chính là ánh mắt khinh thường của một diễn viên thuộc phái thực lực dành cho những diễn viên thần tượng.
Chỉ là một nữ diễn viên diễn một bộ phim máu chó mà nổi tiếng trong một đêm mà thôi, ngay đến cả một giải thưởng quèn còn không có nữa là. Người như thế trong giới giải trí này giơ tay túm một cái cũng được một bó to, đa phần loại người này đều thích thừa dịp đang nổi thì cố gắng vớt vát thêm một chút gì đó mà thôi. Loại người như thế trong mắt cô ta cũng chỉ là người qua đường, chẳng đáng nhắc tới.
Nhân vật Vân Hoàng này cũng không làm khó được Ninh Tịch, cho nên buổi thử ống kính với xác định tạo hình rất nhanh đã xong.
Sau khi kết thúc, Ninh Tịch đang ngồi nói chuyện với đạo diễn thì trông thấy cách đó không xa có một bóng áo đen lóe lên, một người bước ra từ khúc ngoặt, đây chính là người mất công đuổi tới từ ngàn dặm – Mạc Thần Tu…
Ninh Tịch câm nín đỡ trán, mẹ nó, tới thật à?
Con hàng này muốn cái gì đây?
Mạc Thần Tu thấy Ninh Tịch rồi cũng không có làm ra biểu hiện gì đặc biệt, hết sức quy củ chụp hình. Trong mắt người ngoài thì anh chàng vô cùng chuyên nghiệp.
Chỉ có Ninh Tịch biết suy nghĩ chân thực của anh ta bên dưới cái vẻ mặt bình tĩnh kia —— Đường Tịch, đường còn dài, tương lai còn rộng, chúng ta cứ từ từ mà chơi nhé!
Nhưng mà, hôm nay có vẻ như là ngày đại hạn của Ninh Tịch…
Ngay lúc Ninh Tịch cảm thấy mọi chuyện đã đủ nát bét rồi thì trợ lý đạo diễn lại mang khuôn mặt nịnh nọt dẫn một người vào: “Mời Tô tổng đi bên này! Chúng tôi đang chụp hình đấy ạ!”
Ninh Tịch nhìn người đàn ông đi theo phía sau trợ lý đạo diễn, gương mặt bỗng nứt toác như bị sét đánh xuống.
Tô Diễn…?”
Tại sao Tô Diễn lại có mặt ở đây?
Mẹ nó, Giang Mục Dã, Mạc Thần Tu, lại còn thêm Tô Diễn… một bộ phim có ba tên bạn trai cũ… thêm một người nữa là đủ mở một bàn mạt chược rồi!
Đây là ngại cô chưa đủ nhọc đúng không?
Quách Khải Thắng thấy người tới thì lập tức tiến lên nghênh đón: “Tô tổng tới rồi, sao cậu không nói sớm một tiếng để tôi còn chuẩn bị chứ!”
“Hôm nay tôi có chút việc gần đây nên thuận đường tới nhìn chút thôi, không cần phiền mọi người đâu.” Tô Diễn vẫn là một công tử văn nhã dịu dàng như ngọc.
Quách Khải Thắng dẫn Tô Diễn tới chỗ chụp hình: “Cậu cũng tới đây rồi thì để tôi giới thiệu cho cậu một chút, trước mắt có mặt ở đây hôm nay là những diễn viên tuyến chính của chúng tôi, cậu xem có gì thì chỉ bảo….”
Tô Diễn khiêm tốn nói: “Đương nhiên là tôi tin tưởng vào ánh mắt của đạo diễn Quách rồi, tôi chỉ là một người ngoài nghề, thưởng thức phong thái của mấy vai chính là được rồi, chỉ bảo thì không dám.”
Quách Khải Thắng như được tắm mình trong gió xuân, hiện giờ mấy nhà đầu tư có ai không thích giả bộ uyên bác, cái gì cũng thích thò một chân vào cơ chứ, cứ giống như Tô Diễn thế này thì ai mà không vui chứ.
Giang Mục Dã dùng cùi chỏ huých Ninh Tịch vẫn đang đờ đẫn, anh ta nghiêng nghiêng bĩu môi nói: “Này, bà ổn chứ? Quả nhiên là yêu thật lòng có khác! Vừa nhìn thấy đã ngu não luôn!”
Ninh Tịch trợn mắt trừng Giang Mục Dã một cái: “Thật lòng cái đầu ông ý! Sao Tô Diễn lại là nhà đầu tư của bộ phim này?”
Đây thật không khoa học!
Giang Mục Dã chớp mắt một cái: “Có gì lạ đâu! Bà có biết tính đến thời điểm hiện tại thì tổng đầu tư của bộ phim này là bao nhiêu không? 50.000 vạn đó!
...