Chương 1782: Tôi có thể ăn anh ấy được à?


...

Quán bar.

Tiếng nhạc xập xình đinh tai nhức óc, ánh đèn nhấp nháy cùng với những đám người đang điên cuồng nhún nhảy theo tiếng nhạc trong sàn nhảy.

Lục Cảnh Lễ dẫn Ninh Tịch vào quán bar theo một lối riêng biệt, cẩn thận che chở từng ly từng tí một cho cô.

Lúc đi vào đến cửa, Lục Cảnh Lễ đột ngột đứng khựng lại, nói với vẻ mặt cực kì nghiêm trọng: “Đợi đã, từ từ… chị dâu, để em tìm thứ gì để che mặt chị lại đã! Thế này thì nổi quá!”

Nói rồi thuận tay cầm lấy một cái mặt nạ che nửa mặt gắn đá tung xòe trên quầy bar đưa cho Ninh Tịch đeo lên thế mới yên tâm được phần nào.

Ninh Tịch nghiêng đầu liếc mắt đánh giá một vòng hoàn cảnh xung quanh, thoáng cái đã hiểu ra tại sao Lục Đình Kiêu lại chọn nơi này để mua say.

Chỉ có những nơi như thế này mới khiến người ta có cảm giác mình vẫn đang sống giữa nhân gian.

Nghĩ đến đó, trái tim Ninh Tịch lại quặn lên.

“Anh em ở phía trên.” Lục Cảnh Lễ nhìn về phía tầng hai chỉ chỉ vào nơi nào đó.

Tầng một là vũ trường náo nhiệt, còn tầng hai trên cao thì nhô ra những căn phòng đặc biệt nửa khép kín, từ bên trong những căn phòng đó có thể nhìn rõ ràng tất cả cảnh tượng phía dưới. Nhưng ở tầng dưới lại không thể nhìn rõ tình cảnh trên tầng hai, vừa có thể quan sát toàn bộ lại vừa không bị quấy rầy.

“Chị dâu… thực ra thì… em vẫn cảm thấy chị nên dịu dàng một chút… chứ cứ như em vừa nãy… tý nữa thì em cũng bị chị dọa cho chết luôn!” Lục Cảnh Lễ vừa đỡ Ninh Tịch lên gác vừa cố gắng khuyên nhủ.

“Tôi không dịu dàng?”

“Không không không! Ý của em không phải là như thế! Em chỉ muốn hỏi xem, rốt cuộc cái niềm vui bất ngờ chị chuẩn bị cho anh em nó như thế nào thôi! Để em còn chuẩn bị tâm lý!”

Ninh Tịch lườm anh ta một cái: “Tôi chuẩn bị cho anh ấy thì liên quan mốc gì đến anh mà anh chuẩn bị! Đừng lề mề nữa, mau dẫn đường đi, tôi còn ăn được anh của anh à?”

“À thì, đương nhiên là không rồi! Chị làm sao có thể là loại người đó được!” Lục Cảnh Lễ hì hì nói.

“Ai bảo tôi không phải? Chẳng qua cái cơ thể bé nhỏ này của tôi không gặm nổi thôi!” Ninh Tịch tỏ vẻ tiếc nuối.

Lục Cảnh Lễ: “…”

Ninh Tịch không có kiên nhẫn lải nhải với Lục Cảnh Lễ nữa đi thẳng về phía phòng riêng.

Hai gã vệ sĩ cao lớn mặc áo đen nhìn thấy lập tức sầm mặt, đứng chắn trước cửa như hai tòa núi lớn: “Không phận sự miễn vào.”

Lúc này, Lục Cảnh Lễ ở sau lưng vội đuổi đến nơi: “Anh tôi có ở trong đó không?”

Gã vệ sĩ nhìn thấy Lục Cảnh Lễ thần sắc cũng dịu đi đôi chút: “Thưa Nhị thiếu, có ạ.”

“Ừ ừ, có là tốt rồi, các người tránh ra đi, để chị ấy vào.” Lục Cảnh Lễ trực tiếp ra lệnh.

Gã vệ sĩ đánh giá người phụ nữ lạ mặt đeo mặt nạ này với vẻ cảnh giác, trên mặt hiện lên vẻ do dự: “Nhị thiếu, đây…”

“Được rồi, tránh ra, tránh ra, có chuyện gì xảy ra tôi chịu trách nhiệm.” Lục Cảnh Lễ thẳng thừng xua tay.

Vệ sĩ thấy Lục Cảnh Lễ tự mình đưa người đến, giọng điệu lại chắc nịch như thế mới lùi sang bên cạnh.

Lục Cảnh Lễ nói xong liền cùng Ninh Tịch đi vào trong.

Ninh Tịch thấy thế chau mày đứng khựng lại: “Anh cũng vào làm gì?”

Lục Cảnh Lễ vẻ mặt đầy nịnh nọt, giãy giụa nốt lần cuối: “Cái này ấy ạ, em vào cùng cũng không ảnh hưởng đến niềm vui bất của chị mà…”

Ninh Tịch nhếch môi cười cười: “Không sợ bị nghẹn chết vì thức ăn cho chó thì tốt nhất là đừng vào, cái thân thể yếu đuối này của tôi cho dù không “lái xe” nổi nhưng vẫn đủ để khiến anh nghẹn chết đấy!”

Lục Cảnh Lễ ngay lập tức sửa lời: “Chị dâu, xin mời vào, em ở ngoài canh chừng cho chị!”

Hu hu hu, tránh nhiệm này anh không gánh nổi đâu!

Mạ! Tiểu Tịch Tịch làm lớn chuyện thế này, anh thật sự là không gánh nổi mà!

Nhưng cũng hết cách rồi, ai bảo anh sống ở tầng chót của chuỗi thức ăn chứ!

Anh trai, đừng trách em, em cũng bị ép mà thôi!

...