...
Sao không để cô yên thân một chút thế!
Thấy Ninh Tịch y như con đỉa phải vôi, Giang Mục Dã trầm ngâm nói: “Người ở quán bar số 8 tối qua… là bà đúng không?”
Ninh Tịch nghẹo đầu không nói gì, nhưng mà vẻ mặt đã cho anh ta câu trả lời rồi.
Giang Mục Dã hừ một tiếng: “Tôi biết ngay là bà mà!”
Nói xong thì có chút lo lắng nhìn cô: “Bà… xảy ra chuyện gì?”
Nếu không nhờ Thịnh Thế giải quyết mọi chuyện thỏa đáng, thì chuyện này đủ để phá sạch hình tượng và nhân khí của Ninh Tịch.
Lấy cái tinh thần nhân viên gương mẫu của Ninh Tịch thì chắc chắn không thể phạm sai lầm như thế mới đúng.
“Không có gì.” Hiển nhiên Ninh Tịch không muốn nói về đề tài này.
Giang Mục Dã trợn to mắt: “Còn dám giấu tôi hả? Mệt cho tôi còn cố ý tới đây giúp bà chia sẻ phiền muộn! Lòng tốt lại hóa thành lòng lang dạ thú!”
Ninh Tịch khẽ liếc Giang Mục Dã một cái: “Không phải chuyện gì cũng có thể nói được, có một số việc tôi chỉ muốn ôm vào quan tài.”
Khóe miệng Giang Mục Dã giật một cái: “Nói tiếng người!”
Ninh Tịch: “Ông đây không nói cho đấy, giỏi thì cắn tôi đi này!”
Giang Mục Dã: “…”
…
Một lát sau, Ninh Tịch thay đồ xong liền đi tới chỗ thử ống kính.
Trong phòng chụp ảnh, Mạnh Thi Ý đang chụp hình.
Một thanh trường kiếm có chuôi màu bạc, một bộ quần áo trắng như tuyết, mái tóc đen buông dài như thác nước, vẻ mặt không buồn không vui. Có thể nói cô ta hoàn toàn thể hiện được khí chất bay bổng như thần tiên cùng thần thái như thể đã đoạn tuyệt thất tình lục dục, điều này khiến nhiếp ảnh gia cùng đạo diễn và các nhân viên khen ngợi không ngớt.
“Mạnh Thi Ý thật lợi hại! Hóa trang xong nhìn còn hợp hơn những gì chúng ta tưởng tượng nữa! Đúng là thần nữ hạ phàm mà!”
“Vẻ lạnh lùng như tuyết giống y như trong truyện, xem ra fan tiểu thuyết lần này không có cơ hội phàn nàn nữa rồi!”
…
Ninh Tịch khoanh hai tay trước ngực đứng một bên lắng lặng nhìn, trong mắt lóe lên sự hưng phấn khi gặp được kỳ phùng địch thủ.
Công bằng mà nói thì diễn xuất của Mạnh Thi Ý thật sự vô cùng lợi hại, nhân vật mặt vô cảm như Lãnh Ngạo Tuyết này nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng muốn diễn ra được cái hồn của nhân vật thì vô cùng khó khăn, bởi vì nếu không cẩn thận sẽ diễn thành mặt liệt. Nhưng, Mạnh Thi Ý lại nắm giữ mọi thứ vừa đủ độ, người làm được như thế này thực lực chắc chắc không tệ.
Không hổ là người được hai lần đề cử ảnh hậu.
Mọi người đang bàn tán thì có người vô tình trông thấy Ninh Tịch hóa trang xong, thất thố mà kêu lên một tiếng.
Lúc này, Ninh Tịch đang mặc một chiếc váy cổ trang đỏ rực như lửa, giữa trán điểm một nốt chu sa, đuôi mắt hẹp dài, giữa hai lông mày vô tình tràn ra vẻ tùy ý cùng liều lĩnh. So với hình ảnh trong trẻo lại lạnh lùng của Mạnh Thi Ý thì rõ ràng là hai thái cực đối lập bất đồng.
“Woa! Vân Hoàng!”
“Ninh Tịch đóng Vân Hoàng cũng đẹp quá đi! Nhìn rất có cảm giác!”
“Ninh Tịch thật sự rất hợp với mấy nhân vật phản diện nhỉ, Mạnh Trường Ca trong Thiên Hạ diễn tốt lắm luôn, khó trách đạo diễn Quánh nhất định phải chọn cô ấy!”
…
Hai vai nữ chính của bộ phim này đúng là Lãnh Ngạo Tuyết và Vân Hoàng, cũng là hai nhân vật đứng ở hai phe đối đầu.
Một người là con gái của chưởng môn Toàn Cơ Môn đứng đầu phe chính đạo, một người là yêu nữ của Ma Cung.
Một người siêu phàm thoát tục còn một người quỷ quyệt khó lường.
Hai người này với nam chính Chu Toàn hợp thành một tam giác yêu hận tình cừu đủ cả, cũng coi như là một trong những điểm nhấn của bộ phim.
Tất nhiên, nếu vai Vân Hoàng đơn giản thế thì Quách Khải Thắng sẽ không cố ý mời Ninh Tịch, hơn nữa còn tuyên bố vai này là vì Ninh Tịch mà chế tác.
Đặc điểm lớn nhất của nhân vật Vân Hoàng này chính là nàng đã từng luyện công đến tẩu hỏa nhập ma cho nên có đến hai nhân cách.
...