...
“Ây da…” Ninh Tịch cứ vậy mà trơ mắt nhìn Tô Dĩ Mạt với Triệu An Hinh đột nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên bị kéo đi.
“Yên tâm, bọn họ không dám nói gì đâu.” Lục Đình Kiêu đóng cửa phòng lại, ngăn cách mùi nưỏc hoa gay mũi của hai người vừa nãy ở bên ngoài.
Ninh Tịch nhún nhún vai nói: “Em chẳng lo lắng cái này đâu, hai người bọn họ là hai kẻ duy nhất trên thê giới này không có khả năng nói quan hệ của chúng ta ra!”
“Xin lỗi, dù anh đã đáp ứng không nhúng tay vào công việc của em, nhưng lần này thì không được.” Nghe Lục Đình Kiêu nói vậy ý là tuyệt đối phải xử lý hai người kia.
Ninh Tịch gãi đầu một cái: “Nhưng mà… cô ta cứu Tiểu Bảo…”
Tuy bản thân cô ta hoàn toàn chẳng biết gì nhưng nói gì thì nói cô ta vẫn cứu Tiểu Bảo một mạng.
Sắc mặt Lục Đình Kiêu nghiêm túc dị thuờng: “Suýt nữa cô ta đã làm em bị thương.”
Phiên dịch một chút thì ý là: Vợ rất quan trọng. Quan trọng hơn con trai. ừm.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng lại nghiêm túc của anh, Ninh Tịch nhón chân hôn lên cằm Lục Đình Kiêu một cái an ủi: “Được rồi, em biết rồi! Chuyện này anh muốn xử lý thê nào thì cứ làm thê ấy đi!”
“ừ.”
Lục Đình Kiêu nghiêm túc gật đầu, không hề để lộ ra ý đồ thực sự là anh đang giúp vợ đại nhân dọn đá ngáng chân, tăng nhanh tốc độ đón dâu.
Không muốn thời gian hiếm hoi được ở riêng với Ninh Tịch bị đám người kia chiêm mất, khóe mắt Lục Đình Kiêu liếc về cuốn kịch bản trong tay Ninh Tịch rồi đổi chủ đề: “Phim mới à?”
“Đúng thế! Anh muốn kiểm định không?” Ninh Tịch hỏi.
“Không cần, phim của Quách Khải Thắng không sai, huống hồ ông ta còn vì em mà chế tạo nhân vật này.” Lục Đình Kiêu trả lời.
Ninh Tịch chớp mắt một cái rồi ngạc nhiên nói: “A đù, sao anh biết?”
“Suy đoán.” Lục Đình Kiêu tỏ vẻ “vợ của ta đương nhiên phải ưu tú như vậy.”
“Được rồi… anh sắp biên thành thần toán1 rồi đó!” Ninh Tịch ôm kịch bản rồi thoải mái dựa vào lòng Lục Đình Kiêu, hai người cùng nhau xem kịch bản.
1 Thần toán: chỉ những người coi mệnh tính số giỏi.
“Không vì danh lợi, không vì nổi tiếng, chỉ vì mỹ nhân! Kha Minh Vũ tiên sinh, ngài có thích nhân vật nào không?” Ninh Tịch trêu chọc.
Lục Đình Kiêu quét mắt nhìn bảng danh sách diễn viên, một hồi lâu sau ngón tay thon dài chỉ vào một cái tên.
Ninh Tịch xích lại gần nhìn một cái: “Lưu Diễm?”
“ừ.”
Thấy cái tên đó thì khóe miệng Ninh Tịch giựt giứt: “Anh… biết chọn quá ha!”
Lục Đình Kiêu: “Đa tạ phu nhân khen ngợi.”
Ninh Tịch toát mồ hôi một chút sau đó mới xem giới thiệu của nhân vật Lưu Diễm không nhịn nổi mà chậc lưỡi: “Lưu Diễm, là ảnh vệ của nữ chính, đất diễn không nhiều nhưng đều là cảnh diễn chung với em… quan trọng nhất là… ây… cảnh giường chiếu duy nhất của em trong bộ phim này không phải với nam chính, mà là với Lưu Diễm…”
Ninh Tịch liếc xéo Lục Đình Kiêu một cái: “Anh chọn nhân vật này rốt cuộc là vì nguyên nhân phía trước hay vì nguyên nhân phía sau hả?”
Lục Đình Kiêu chính trực nói: “Cả hai.” Ninh Tịch: “Được rồi…”
Lục Đình Kiêu với Ninh Tịch làm ổ trong phòng sung sướng bàn về kịch bản. Nhưng phía dưới lầu đã nổ tung rồi, phóng viên vây đến càng ngày càng đông.
Không chỉ vì chuyện của Lương Bích cầm mà bdi vì bọn họ còn thấy Tô Dĩ Mạt cùng Triệu An Hĩnh bị hai gã vệ vĩ áo đen ném ra ngoài như ném bao tải…
Tối hôm đó trong giới cũng đã có tin truyền tin ra.
Buổi sáng ngày hôm sau, các trang web lớn về tin đồn của giới giải trí đều đồng loạt đưa tin gây chấn động toàn bộ giới giải trí. Dường như tất cả mọi người đều đang bàn tán về chuyện này…
...