...
Nhìn thấy sự nhiệt tình đến mức đáng sợ của đám con gái dành cho Ninh Tịch, nội tâm Giang Mục Dã gần như sụp đổ!
Không lâu trước đó anh ta còn đắc ý nói với Ninh Tịch cô vẫn còn kém anh ta nhiều lắm, thế mà ngoắt một phát đã biến thành “Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát…”
Còn một chuyện khiến anh ta dị ứng hơn nữa là, khoảng thời gian trước anh ta và Ninh Tịch đều có mặt trong bảng: Bảng xếp hạng các nam thần mà con gái muốn ngủ cùng nhất!
Giang Mục Dã liên tục vô địch bao nhiêu năm thế mà không thể ngờ được, năm nay thế nhưng lại bị Ninh Tịch soán ngôi, đá xuống dưới.
Tối hôm qua lúc Lôi Minh share lại cái ảnh đó cho anh ta xem, Giang Mục Dã tý nữa thì ói một búng máu lên cái máy chơi game.
Cái tên đứng đầu đỏ rực in đậm kia rõ ràng chính là Ninh Tịch!
Đù mé nhà nó, anh ta bị đá xuống!
Hơn nữa, người đá anh ta xuống còn là bạn gái cũ nữa chứ…
Vui quá ta, anh ta quả thực sắp khóc ra máu rồi đây này.
Nói chứ, đây là bảng xếp hạng của ngôi sao nam cơ mà? Tại sao một đứa con gái như cô ta có thể nhảy vào được chứ! Cái bảng xếp hạng này có còn tí uy tín danh dự nào không đấy! Anh ta quả thật muốn gọi điện chửi cho một trận.
Tối hôm qua đã chịu đủ kích thích rồi, giờ phút này còn tận mắt nhìn thấy cảnh này nữa, Giang Mục Dã cảm thấy trái tim thật mệt mỏi quá đi mất, thật muốn rút lui khỏi giới giải trí quá Q.Q!
“Này… Mọi người…” Có ai để ý đến tôi một chút không?
Nhưng mà các cô gái đã bị Ninh Tịch làm cho mê muội đầu óc rồi, ai nấy đều là nhân tài tinh anh cổ cồn trắng1 cao cấp đấy nhé. Thế mà giờ này, đứng trước mặt Ninh Tịch đều bóp giọng thỏ thẻ như cô bé con mới biết yêu, làm anh ta đau mắt quá đi mất thôi!
1 Cổ cồn trắng: là những chuyên gia được trả lương hoặc những công nhân có học vấn cao công tác ở các lĩnh vực văn phòng bán chuyên nghiệp, hành chính, sales. Lực lượng này có nghề nghiệp và năng lực trái ngược với các công nhân cổ xanh vốn công tác trong các lĩnh vực cần đến lao động tay chân. Đây là khái niệm dùng ở Việt Nam từ thời Pháp thuộc. Ở Pháp người ta gọi công nhân là những người col-bleu (cổ áo màu xanh – tức mặc áo xanh), còn những viên chức văn phòng thì gọi là col-blanc (tương tự: mặc áo trắng).
Tình hình dần dần có chút mất kiểm soát, ngay đến tổng thư ký của Lục Đình Kiêu kiêm ủy viên ban kỷ luật và tác phong – Liễu Nhược Hoa cũng đang trong cơn mê trai thì những cô gái khác đương nhiên chẳng còn kiêng kị cái gì nữa rồi.
Đúng vào lúc này, cửa thang máy “ting” một tiếng, tiếng bước chân mạnh mẽ trầm ổn nhưng khiến cho đám nhân viên sợ mất mật vang lên.
Người đàn ông sải bước đến gần, ánh mắt lạnh lùng sắc bén liếc qua đám người một cái.
Cả đám nhân viên im thin thít, không dám phát ra tiếng nào.
Liễu Nhược Hoa đẩy gọng kính trên mặt lên, lập tức nghiêm mặt, lạnh giọng quát: “Đang làm cái gì thế hả? Còn ra thể thống gì nữa không! Mau quay lại làm việc đi.
Tất cả các nữ nhân viên lập tức ào ào tản đi, trong bụng đang bĩu môi lè lưỡi nói thầm, chị Liễu, hình như vừa nãy chị là người điên cuồng nhất còn gì, thiếu tý nữa là cởi luôn áo ra cho người ta ký cơ mà.
Đám nhân viên lại tiếp tục trạng thái vùi đầu vào công việc, ánh mắt Lục Đình Kiêu im lặng không một tiếng động quay sang nhìn Ninh Tịch.
Ninh Tịch cung kính đi đến trước mặt anh chào hỏi đàng hoàng: “Lục tổng, chào ngài!”
“Ừm.” Lục Đình Kiêu khẽ gật đầu một cái sau đó đi về phía văn phòng của mình.
Có trời mới biết… anh muốn kéo vợ mình vào phòng làm việc đến như thế nào!
Sau khi Lục Đình Kiêu vào phòng làm việc rồi, bên ngoài mới khôi phục lại những tiếng thầm thì.
“Tiếc thế, sao Boss lại về sớm thế nhỉ? Chẳng phải bảo là chiều mới về à?”
“Đau lòng quá đi mất, cơ hội tốt như thế này mà lại… tuy rằng anh Tịch là “tân sủng” của tôi, nhưng tôi cũng rất muốn được các nam thần khác ký tên mà!”
“Người vui nhất chắc chính là trưởng phòng Diệp rồi, tôi thật sự nghi ngờ cô ấy làm ra cái quảng cáo này là đang lợi dụng việc công làm việc tư!”
Nói đến đây, thư ký Tiểu Triệu đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền nói: “Người vui nhất chẳng phải là nữ chính đóng quảng cáo này hay sao? Đóng cặp với bảy vị nam thần cùng một lúc còn gì!”
“Đúng đó! Nữ chính là ai nha?”
Tiểu Triệu lắc đầu: “Cái này tôi cũng không rõ, hỏi thăm trưởng phòng Diệp mấy lần mà cô ấy đều không nói, kín miệng lắm ý!”
...