...
Từ Thao khoan thai tự rót cho mình một chén trà: “Bình Tây Hồ Long Tỉnh* này cũng không tồi nhỉ…”
*Tây Hồ Long Tỉnh: là một loại trà xanh nổi tiếng của Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc.
Giờ Doãn Ưu Ưu lấy đâu ra tâm trạng để thưởng trà nữa, điện thoại của cô ta vẫn cứ réo vang mãi từ nãy đến giờ. Người gọi đầu tiên chính là Hàn Tử Huyên, sau đó là đến Trịnh An Như, tiếp đến là quản lý của cô ta, cuối cùng thậm chí ngay cả Vương Hạo Quân cũng đích thân gọi cho cô ta.
Doãn Ưu Ưu không dám nghe một cuộc gọi nào hết, lại cũng chẳng dám tắt máy chỉ đành tắt tiếng. Mặt mũi cô ta lúc này trắng bệch, hoảng loạn nhìn cái màn hình điện thoại không ngừng nhấp nháy sáng lên.
Từ Thao đương nhiên là nhìn thấy điện thoại của Doãn Ưu Ưu đang không ngừng có những cuộc gọi đến, vì thế cũng tỏ ra rất quan tâm săn sóc nói: “Ưu Ưu, anh thấy hình như em rất bận? Hay là chúng ta hẹn hôm khác nhé?”
Nghe thấy giọng của Từ Thao, Doãn Ưu Ưu mới hơi hơi bình tĩnh lại, cô ta kích động nhìn chằm chằm Từ Thao: “Anh Thao, trước đây anh chẳng đã nói là chuyện của Ninh Tịch, Thịnh Thế không có cách để giải quyết mà?”
Từ Thao nhấp một ngụm trà, vẻ mặt đầy cảm khái nói: “Quả thật là rất khó giải quyết nhưng mà… lần này rất may mắn, về sau may mà có được bằng chứng có thể chứng minh sự trong sạch của Ninh Tịch từ một gã paparazzi.”
Doãn Ưu Ưu nghe thế gương mặt lập tức liền hiện lên vẻ nghi ngờ, cảm thấy cứ có cái gì đó sai sai nhưng mà bây giờ đầu óc cô ta đang rối hết lên nên không thể suy nghĩ nhiều.
Chết tiệt, vốn dĩ cứ nghĩ Ninh Tịch mà đổ thì tất cả tài nguyên của Thịnh Thế sẽ là của cô ta mới đúng. Ai mà biết được, bây giờ cô ta từ cảnh bị Hàn Tử Huyên đè đầu biến thành cảnh bị Ninh Tịch cưỡi cổ!
Nhưng mà cho dù có như thế nào thì con đường lùi duy nhất mà cô ta có hiện giờ cũng chỉ có mình Từ Thao thôi. Nếu như Từ Thao dám vong ân bội nghĩa, bỏ mặc cô ta thì Doãn Ưu Ưu này cũng không phải là kẻ dễ chọc đâu.
Doãn Ưu Ưu hít một hơi thật sâu, đè nén cơn tức trong lòng xuống, cô ta nói: “Vậy thì anh Thao, lúc nào anh mới ký hợp đồng để em quay về Thịnh Thế?”
Từ Thao nghe thế liền tỏ ra rất ngạc nhiên, thậm chí là hoang mang nhìn cô ta, anh trầm giọng nói: “Cái gì? Ký hợp đồng cho em quay về Thịnh Thế? Ưu Ưu, những câu như thế này không thể ăn nói lung tung được đâu! Bây giờ em đang yên đang lành ở Tinh Huy tốt như thế, tại sao lại đột nhiên có suy nghĩ này vậy?”
Doãn Ưu Ưu bị Từ Thao hỏi đến ngu cả người: “Từ Thao, anh nói thế là có ý gì?
Vẻ mặt của Từ Thao rất vô tội, dang hai tay nhún vai một cái rồi nói: “Ưu Ưu, anh thực không biết tại sao em lại đột nhiên nói như vậy.”
Doãn Ưu Ưu không thể tin nổi, lập tức đập bàn đứng phắt dậy: “Từ Thao! Anh giật dây để tôi giúp anh lật đổ Hàn Tử Huyên, bây giờ lợi dụng tôi xong rồi thì muốn rút ván luôn đấy hả?”
So Doãn Ưu Ưu tức tối không thôi thì Từ Thao lại thong dong nhàn nhã ngồi trên ghế phía đối diện, tiếp tục làm một con sói gian xảo tức chết người cũng không thèm đền mạng: “Cái này ấy à… em giúp anh hạ bệ Hàn Tử Huyên sao? Ưu Ưu sao em càng nói anh càng không hiểu gì thế?”
Doãn Ưu Ưu thực sự là tức muốn chết, cùng lúc đó cô ta cũng hiểu ra tất cả mọi chuyện.
“Từ Thao, anh biết rõ trong tay tôi đang nắm giữ nhược điểm của Hàn Tử Huyên. Đầu tiên là anh lừa tôi, khiến tôi cho rằng lần này Ninh Tịch sẽ thật sự rút lui khỏi giới giải trí. Sau đó lại tiếp tục dụ dỗ tôi rằng chỉ cần tôi hạ bệ Hàn Tử Huyên thì anh sẽ ký hợp đồng để tôi quay lại Thịnh Thế, hứa rằng sẽ chuyển tất cả tài nguyên trong tay Ninh Tịch cho tôi!!!”
“Bây giờ tôi đã đưa clip của Hàn Tử Huyên cho anh, giúp anh hạ bệ cô ta thế nhưng anh lại lật lọng!”
“Ưu Ưu, ý của em là, đoạn video clip nặc danh đó là do em gửi cho anh?” Vẻ mặt của Từ Thao phải nói là vô cùng kinh ngạc, năng khiếu diễn xuất này cho coi như là để vào giới giải trí xem chừng cũng đủ.
“Từ Thao! Đến bây giờ anh vẫn còn giả vời giả vịt với tôi! Tôi nói cho anh biết, nếu ép tôi nữa tôi sẽ để tất cả mọi người đều biết bộ mặt thật của anh!” Doãn Ưu Ưu hung dữ gào lên.
...