...
Rất nhanh, lần quay thứ hai bắt đầu.
Mạnh Trường Ca đứng đằng sau vỗ vai: “Tôn đại phu, ngươi đang tìm ta sao?”
Tôn Hoán Khanh quay lại ôm chặt lấy cô: “Trường Ca…”
Quách Khải Thắng: “Cắt! Ninh Tịch, chú ý một chút đến biểu cảm của mình, sao đột nhiên lại thất thần?”
Ninh Tịch: “Xin lỗi!”
Lần quay thứ ba bắt đầu.
Mạnh Trường Ca: “Tôn đại phu, ngươi đang tìm ta sao?”
Tôn Hoán Khanh: “Trường Ca…”
Quách Khải Thắng: “Cắt! Ninh Tịch, thời gian cô nhìn đối phương quá dài rồi, nhiều nhất là 3 giây sau đó liền hôn luôn, biết chưa?”
Ninh Tịch: “Vâng.”
Lần quay thứ tư
Quách Khải Thắng: “Ninh Tịch, biểu cảm của cô sao cứng thế! Cô nhìn đi đâu vậy?”
Lần thứ năm…
Lần thứ sáu…
……
Cuối cùng, Ninh Tịch NG liên tiếp sáu lần!
Sau cùng ngay cả Giang Mục Dã cũng sắp điên, lúc quay về phòng nghỉ anh ta đi qua đi lại, phát rồ nói: “Fuck! Ông đây sắp bị bà ép thành đau tim rồi! Rốt cuộc bà có hôn được không đấy? Dứt khoát một phát cho xong đi có được không?”
Ninh Tịch vò đầu bứt tai: “Má nó! Bà đây mới đau tim này! Ông không thể bảo ông cậu của ông về được à? Cái ánh mắt đó cứ như là máy quét X quang ấy! Ai mà hôn cho nổi!”
Giang Mục Dã hừ lạnh một tiếng: “Cậu tôi đến đây vì bà, tôi làm gì có cách nào để ông ấy quay về!”
Ninh Tịch lôi bộ tóc giả trên đầu ra vứt cái xoạch lên bàn, “Mẹ nó chứ! Bà đây đúng là đen như chó!”
“Khụ… này này, chú ý hình tượng của bà đấy…” Thấy Ninh Tịch sắp mất kiềm chế, Giang Mục Dã nhắc nhở.
Có thể thấy, áp lực phải chịu của Ninh Tịch là rất lớn.
Anh ta chưa bao giờ thấy cô trong trạng thái nóng nảy như thế này bao giờ cả.
Nhìn từ một góc độ khác, cũng có thể nói… Sự ảnh hưởng của Lục Đình Kiêu đến cô là vô cùng lớn.
Còn lớn hơn so với những gì mà anh ta đã tưởng tượng.
Chí ít chưa một ai có thể ảnh hưởng đến trạng thái diễn xuất của Ninh Tịch.
Lúc này, Quách Khải Thắng trán đẫm mồ hôi bước vào phòng nghỉ, ông ta đến trước mặt Ninh Tịch ân cần nói chuyện với cô: “Ninh Tịch à? Rốt cuộc hôm nay cô làm sao thế? Có phải là có mặt Lục Đình Kiêu ở đó nên cô căng thẳng quá không? Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh nghe chưa! Lúc này không thể hoảng loạn được!”
Ninh Tịch đầy áy náy cúi đầu: “Thật xin lỗi đạo diễn, đã khiến ông khó xử rồi!”
“Ôi, không có gì đâu, diễn viên ai mà chẳng có cảnh NG, ai biết được hôm nay boss lại đến cơ chứ, mọi người chẳng ai chuẩn bị gì! Đừng nói là cô, tất cả mọi người có mặt ai mà không căng thẳng chứ! Có cần tôi gọi quản lý của cô đến không?” Quách Khải Thắng đề nghị.
Ninh Tịch lắc đầu: “Không cần đầu, không cần làm phiền đến chị Chi Chi đâu, tôi ổn rồi, đạo diễn cứ bắt đầu đi ạ!”
“Cô có chắc chắn không?”
“Tôi chắc chắn.”
……
Ba phút sau, lần quay thứ bảy bắt đầu.
Ninh Tịch đi đến trước ống kính, nghiến răng ken két, hung hăng lườm về phía Lục Đình Kiêu một cái, ai đó dùng nắp chén gẩy gẩy lá trà trong chén, dáng vẻ nhàn nhã.
Cái gã chết tiệt này! Một trăm phần trăm là anh ta đang cố ý.
Lực sát thương còn hung tàn hơn cả mưa đá! Quả thật là thần khí NG!
“Trường Ca….” Giang Mục Dã ôm lấy Ninh Tịch. Thực ra anh ta cũng bị áp lực rất lớn đấy biết không? Mỗi lần ôm Ninh Tịch đều cảm giác sau lưng mình như thể bị vạn mũi tên xuyên thủng!
Ninh Tịch tháo mặt nạ trên mặt ra, ánh mắt say đắm nhìn đối phương ba giây, sau đó từ từ kề sát vào Giang Mục Dã…..
Đến đây mọi thứ vẫn thuận lợi, nhưng mà lúc cô sắp thành công, ánh mắt đòi mạng đó lại một lần nữa ép cô phải thoát khỏi vai diễn khiến cô không có cách nào để tiếp tục hôn nữa.
Đáng chết!
Con ngươi của Ninh Tịch lóe sáng, ngoài dự đoán của tất cả mọi người đột nhiên cô đội lại mặt nạ.
Một giây sau, qua cái mặt nạ, bất thình lình cô đặt một nụ hôn lên môi Giang Mục Dã.
...