Chương 1166: Cũng có chút hứng thú


...

“Ủa… phòng thiết kế của History không có ai sao.” Hàn Kiêu như cười như không nhìn hai người.

Hàn Kiêu nói thế thì ngay cả Đới Uy cũng suýt nữa thì không nén nổi giận, bởi vì gã chính là người đứng đầu của phòng thiết kế! Nhưng mà, gã nào dám nổi giận với Hàn Kiêu, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mặc Hàn Kiêu muốn nói thế nào thì nói.

“Không dối gạt anh làm gì, gần đây phòng thiết kế của History chúng tôi có chút thiếu linh cảm nên định mức thị trường bị công ty đối thủ – Tắc Linh chiếm mất, nếu không thì cũng không dám làm phiền anh.” Ninh Tuyết Lạc cũng chẳng ngần ngại nói thẳng.

Việc cấp thiết bây giờ là phải áp đảo lại Tắc Linh, chỉ cần áp đảo được là mấy cái khác đều dễ nói.

Người có tài thì mà tính tình cổ quái thì cũng là bình thường, chỉ cần anh ta thật sự có bản lĩnh kia là được!

“Tắc Linh…” Hàn Kiêu lẩm bẩm.

Về thương hiệu Tắc Linh này thì Hàn Kiêu cũng từng nghiên cứu qua, nhà thiết kế của họ đúng là một thiên tài, từ mẫu mã cho đến cảm giác truyền tải đều rất hoàn mỹ, chỉ riêng điểm này thôi đã áp đảo History hoàn toàn.

History thì chỉ vì ra mắt trước nên người tiêu dùng đã có ấn tượng, hơn nữa những tác phẩm thành danh hồi trước đều được truyền thông quảng bá quá nhiều nên dư âm vẫn còn lại đến bây giờ. Cũng nhờ vậy mà bây giờ History mới có thể sánh ngang với Tắc Linh, chứ nếu không thì bọn họ đã bị Tắc Linh quăng mấy con phố rồi.

Nói trắng ra thì History hiện giờ đã tràn đầy nguy cơ, tuy nhìn trước mắt thì vẫn có vẻ hoành tráng đấy. Nhưng chỉ cần qua một thời gian nữa, nếu vẫn không thể đưa ra những tác phẩm xuất sắc thì chuyện History bị Tắc Linh giẫm nát chỉ còn là vấn đề thời gian.

Nhà thiết kế của Tắc Linh rất xứng với cái danh thiên tài, những tác phẩm của người đó cũng khiến Hàn Kiêu cảm thấy máu nóng trong người sôi trào.

Tuy rằng năm đó chỉ vì nhám chán quá không có việc gì làm mà học thiết kế thời trang, nhưng bất kể là lĩnh vực nào chỉ cần có thứ khiến anh ta cảm thấy thích thú thì Hàn Kiêu rất vui lòng tiếp tục chơi thêm một chút.

Thấy Hàn Kiêu trầm tư, Ninh Tuyết Lạc cười hỏi: “Không biết anh Hàn đây có biết chút gì về Tắc Linh không?”

Hàn Kiêu không trả lời Ninh Tuyết Lạc, trong đầu anh ta đang hiện ra mấy tác phẩm thiết kế trong cửa hàng của Tắc Linh đêm hôm đó, rất cổ điển nhã nhặn, mang đậm hơi thở huyền bí đặc thù của văn hóa phương Đông. Những thiết kế ấy kích thích không ít linh cảm sáng tác của Hàn Kiêu.

Nếu là anh ta thì anh ta sẽ xé nát cái gọi là nét đẹp huyền bí đấy, đánh vỡ tất cả những ràng buộc thông thường, sáng tạo ra bữa tiệc của bóng đêm và sự chết chóc.

“Nếu là Tắc Linh, thì tôi có chút hứng thú.” Hàn Kiêu kéo cái mũ ra, trong đáy mắt lộ ra một tia sáng nóng bỏng.

Đêm hôm đó anh đã từng nói với Ninh Tịch rằng, nhà thiết kế của Tắc Linh kém xa mình. Nhưng cô lại không hề tin, thậm chí còn chế giễu anh nữa. Cho nên hiện tại anh cũng không ngại vận động não một chút, để xem xem nếu so ra thì tác phẩm của ai mới tràn đầy ma lực cuốn hút.

Ninh Tuyết Lạc đánh giá người đàn ông đẹp đến yêu nghiệt cũng vái đầu chào thua trước mắt, trong mắt cô ta không khỏi lóe sáng, ý là muốn hợp tác sao…?

“Anh Hàn, nếu có thể thì tôi muốn mời anh với mức lương cao tới làm trưởng phòng thiết kế của History chúng tôi.” Ninh Tuyết Lạc nhìn Hàn Kiêu rồi dịu dàng cười nói.

“Sếp…” Đới Uy lập tức đổi sắc mặt, gã ta muốn phản đối nhưng lại bị một ánh mắt của Ninh Tịch chặn họng lại. Khuôn mặt gã bắt đầu trở nên u ám, gã ngậm cay nuốt đắng mời được Hàn Kiêu tới đây, không ngờ Ninh Tuyết Lạc lại để Hàn Kiêu ngồi vào vị trí của gã. Lúc đầu chẳng phải đã nói rõ chẳng qua là mời tới cứu nguy lúc nguy cấp thôi sao…

...