...
Tần Sênh Nguyệt ra vẻ “ra là thế” nhưng lại lập tức hoài nghi: “Dễ dàng như thế thôi ư?”
Lấy điều kiện của Nghiêm Quân Hạo, dưới tình huống chỉ còn một bước nữa là thành công, Dương Thi Nhu không thể nào dễ dàng bị người đàn ông khác quyến rũ như thế mới đúng…
“Chuyện gì thì cũng đều có thể xảy ra!” Ninh Tịch chỉ nói một câu.
Tần Sênh Nguyệt cũng không muốn nghe chuyện của người phụ nữ kia nhiều nên cũng không hỏi nữa, chỉ nhìn Ninh Tịch rồi nói: “Bất kể là cô làm gì, tôi sẽ thực hiện lời hứa lúc đầu, cho dù đồ các cô thiết kế có như phân chó thì tôi cũng sẽ mặc.”
Ninh Tịch đen cả mặt: “Tôi biết tôi đang dùng thủ đoạn để đạt được mục đích, cũng chẳng quang minh gì thế nhưng nhà thiết kế của chúng tôi cũng rất có thực lực!”
Nói xong lại đưa cho Tần Sênh Nguyệt một xấp văn kiện.
Là giới thiệu về Studio của họ, còn có tác phẩm của Cung Thượng Trạch.
Tần Sênh Nguyệt nhận lấy, chỉ tùy tiện lướt qua, nhưng dần dần, sắc mắt cô ấy từ từ thay đổi, “Các cô chính là đơn vị đoạt được giải thưởng Kim Đỉnh lần trước đó ư?”
“Đúng vậy.”
“Thời gian này vì chuyện chồng tôi, tôi không chú ý gì tới chuyện bên ngoài, không ngờ đơn vị đoạt huy chương Kim Đỉnh lần này… thật thú vị… nhà thiết kế của các cô có quan hệ thế nào với Đới Uy? Tại sao phong cách này lại như cùng một người? Một người à… không đúng, phong cách của Đới Uy tuy hơi non nớt nhưng lại đầy nhiệt tình và sức sống, còn của X thì lại có chiều sâu và tính đột phá…” Tần Sênh Nguyệt phân tích.
Không hổ là người chuyên nghiệp! Ninh Tịch nghe vậy liền gật đầu liên tục: “Bây giờ tôi khó lòng mà nói được gì nhưng chắc chắn sau này… sự thật sẽ được mọi người biết đến.”
Tần Sênh Nguyệt suy nghĩ một chút rồi sau đó khép văn kiện lại, hỏi: “Các cô đã đạt giải Kim Đỉnh rồi, còn sợ không có đơn đặt hàng? Tại sao phải cứ tìm tôi?”
Ninh Tịch gãi đầu: “Một mặt là do thị trường bão hòa, cô cũng đã thấy rồi đấy, phong cách của chúng tôi khá giống với History. Mà, mặt khác tạm thời chúng tôi chưa tìm được nhân viên phụ trách mảng tiêu thụ, hiện tại là nhà thiết kế đang kiêm luôn mảng này, có điều lòng cậu ấy luôn đặt ở thiết kế nên tôi cũng không muốn cậu ấy phải phân tâm…”
Tần Sênh Nguyệt gõ tay lên mặt bàn, sau đó mở miệng nói: “Tôi cho cô một người.”
“Hả?” Ninh Tịch trợn mắt: “Cho… cho tôi ư? Cho tôi cái gì?”
“Cho cô một người đấy, là con át chủ bài phòng maketing của tôi.” Giọng của Tần Sênh Nguyệt nhẹ như mây bay.
“Phụt…” Ninh Tịch suýt phun cả cà phê trong miệng ra: “Người mà cũng cho được ư? Chị Hai à, chị hào phóng quá rồi đấy?”
“Tại sao lại không thể? Cô có muốn không? Không muốn thì thôi vậy!”
“Đợi đã… trước tiên tôi muốn hỏi một chút, người mà chị muốn cho tôi đó là nam hay nữ?”
“Có gì khác nhau ư?” Tần Sênh Nguyệt hỏi.
Ninh Tịch gật đầu như giã tỏi: “Đương nhiên là khác rồi, nếu là nam thì… đành thôi vậy!”
“Tại sao?” Tần Sênh Nguyệt khó hiểu.
Tại sao ấy à… đương nhiên là sợ Đại Ma Vương sẽ ghen rồi…
Lần trước nhặt một Cung Thượng Trạch về, Lục Đình Kiêu đã nổi bão rồi, nếu lần này còn nhận một người đàn ông nữa thì…
“Vì nhà thiết kế của chúng tôi có hơi kì lạ, nhìn thấy đàn ông thì không… vẽ được!” Ninh Tịch chỉ đành lôi Cung Thượng Trạch ra để làm lá chắn.
Không ngờ lại là nguyên nhân này, Tần Sênh Nguyệt bật cười, có điều cũng dễ hiểu thôi, rất nhiều nhà thiết kế có tình tính quái gở không muốn ai biết: “Yên tâm đi, là nữ!”
Lúc này Ninh Tịch mới khẽ thở phào: “Vậy thì được! Được được được! Tôi muốn tôi muốn!”
Nếu là nữ thì chắc chắn không có vấn đề… chắc là không có vấn đề đâu nhỉ?
...