...
Rất nhanh, di động của Ninh Tịch đang ngồi dưới lầu hiện lên một thông báo có tin nhắn mới.
Ninh Tịch nhấp một hớp cocktai mà nhân viên vừa bê tới, cô nghĩ Lục Đình Kiêu chỉ gửi tin nhắn báo cáo tình hình như mọi ngày nên tiện tay mở ra, nhưng mà vừa mở ra…
[ Đêm khuya nằm nghe tiếng mưa rền gió rít, ngựa sắt là em, sông băng cũng là em]
“Phụttt…” Ninh Tịch phun thẳng ngụm rượu trọng miệng ra, cả khuôn mặt nóng bừng!
Cứ thế này thì chết sớm mất thôi! Đại ma vương quá hung tàn không cách nào chống cự!
Từ cái hôm Đại ma vương nói: “Một ngày nào đó em sẽ phát hiện ra, cải xanh ăn ngon hơn củ cải” thì Ninh Tịch đã nghĩ rất lâu, nhưng nghĩ mãi vẫn nghĩ không ra Đại ma vương định làm cái gì tiếp…
Cuối cùng Ninh Tịch cũng nghĩ ra…
Đại ma vương rõ ràng đang chuẩn bị đối phó với cô bằng một đại chiêu – mỹ nhân kế!!!
Ninh Tịch bên này đang ăn thính đến quên trời quên đất thì khóe mắt nhìn thấy một vật đang bay thẳng về phía mình, nhanh tay cầm một chiếc khay trên bàn lên cản lại.
Một tiếng “ầm ” vang lên, cái chai rượu suýt chút nữa đập vào đầu cô rơi thẳng trên mặt đất, phát ra âm thanh chói tai.
Một cô chiêu mặc một bộ váy đỏ bó sát được một đám người vây quanh đang rầm rập tiến về phía cô. Người đó dùng ánh mắt như thể từ trên cao nhìn xuống nói: “Ai da, xin lỗi, vừa nãy không biết tại sao mà chai rượu bỗng nhiên bay ra ngoài, không đụng phải cô chứ?”
Ninh Tịch lạnh như băng nhìn mấy người kia một cái, cũng không phản ứng gì thêm.
Cô không thích gây phiền nhưng cũng không sợ phiền, không đập vào mình thì thôi nhưng nếu bình rượu này thật sự làm cô bị thương, thì cô cũng không ngại dùng vũ lực dạy bọn họ đạo lý làm người đâu. Dù sao chỗ này cũng không ai biết cô là ai, có thể tận tình buông thả chính mình.
“Không sao.” Ninh Tịch đứng lên, cô không muốn có bất kì tiếp xúc nào với loại người này, nên định kiếm chỗ yên tĩnh khác để ngồi.
Cô chiêu kia thấy vậy thì nháy mắt với mấy cô gái kia.
Mấy người vây quanh cô ta lập lức hiểu ý đi lên chặn đường Ninh Tịch lại.
“Đừng đi, vừa nãy bình rượu kia suýt nữa thì đập vào cô nên trong lòng chúng tôi rất áy náy, nhất định phải bồi thường cho cô!”
“Đúng vậy, là chúng tôi chỉ là vô tình nhưng nếu cứ như thế mà cho qua thì trong lòng rất áy náy!”
Mấy cô gái kia kẻ sướng người họa, tỏ ra như thực sự áy náy lắm nhưng trong mấy đôi mắt kia lại tràn ngập sự khinh thường cùng coi rẻ.
Lúc này nhạc của quán bar lại càng nhẹ nhàng hơn thế nên thu hút không ít ánh mắt tập trung lại đây. Đa phần đều nhìn chằm chằm vào Ninh Tịch, giống như đang chuẩn bị cười nhạo cô vậy.
“Cô bé kia là một cô chiêu chân chính đấy, mặc dù vẻ ngoài thế thôi nhưng gia thế không tầm thường đâu, sao em gái kia lại đắc tội với người ta thế?”
“Ha ha ha, có vậy mà cũng hỏi, tám phần là do em gái kia dụ dỗ đàn ông của cô chiêu kia rồi! Cô chiêu kia là đại tiểu thư của Vương gia – Vương Nhược Lan, thích nhất là ăn giấm đó!”
“Dụ dỗ? Không thể nào, tôi thấy em gái kia chưa hề rời khỏi chỗ ngồi mà!”
“Đây là quán bar, muốn dụ dỗ ai chỉ cần nhìn người ta lâu một chút là được, đã nghe đến liếc mắt đưa tình bao giờ chưa, đừng nhà quê thế chứ!”
…
Xung quanh là một đám nam nữ ăn mặc đẹp đẽ đang bàn tán sôi nổi.
Loại chuyện như thế này cơ hồ là mỗi đêm đều xuất hiện trong Carlos, người ta thấy nhiều rồi thì cũng chẳng ngạc nhiên, chỉ háo hức xem kịch vui mà thôi.
Ninh Tịch liếc nhìn mấy cô gái kia, vẻ mặt không chút thay đổi nói: “Bồi thường thì không cần, chai rượu của mấy người không đập trúng tôi.”
...