Chương 1858: Nữ chủ nhân gia tộc


...

Mạnh Lâm Lang thấy Ninh Tịch có tính toán cẩn thận thì cũng an lòng: “Trong lòng con tự biết là tốt rồi. Tóm lại là, con có gì khó chịu hay chỗ nào không hài lòng, hoặc bị họ bắt nạt đều phải nói ngay cho mợ! Chúng ta không cần phải nhìn sắc mặt của nhà họ Lục bọn họ! Không thích thì về nhà!”

Về nhà…

Ninh Tịch không diễn tả được cảm giác của mình lúc nghe thấy hai từ này là thế nào, chỉ biết là trong lòng tràn ngập sự ấm áp: “Con nhớ rồi mợ.”

“Thế này mới ngoan!” Manh Lâm Lang cười cười vỗ lên mu bàn tay Ninh Tịch, không biết đột nhiên bà nghĩ tới cái gì mà vui vẻ nói: “Mợ có một người bạn thân, mới đến Đế Đô gần đây, trước đây mợ có nhắc con với bà ấy thì bà ấy nói muốn gặp con! Đúng lúc có cơ hội tốt như thế này, tối nay mợ mang con đi gặp bà ấy một chút!”

Ninh Tịch nghe vậy thì có chút khó xử: “Dạ… bạn thân của mợ sao?”

Mạnh Lâm Lang thấy cô lúng túng thì vội vàng giải thích: “Không cần câu nệ gì đâu, mợ với bà ấy thân nhau lắm! Con đó, cũng phải tự biết mình hôm nay đã là nữ chủ nhân của Lục gia, ngày sau còn phải đối mặt với cả một gia tộc nữa đấy! Tiếp xúc với những người như này nhiều một chút mới tốt! Nếu không, con làm sao mà trấn áp được đám gia tộc trong bụng chỉ biết tính toán thiệt hơn?”

Mạnh Lâm Lang thấy Ninh Tịch hoàn toàn không nghĩ tới mấy vấn đề này thì nhất thời lại cảm thấy đau lòng: “Vốn là mấy chuyện này phải để mẹ con dạy con, nhưng mà… Thôi! Quên cái loại mắt mù đó đi! Không nhắc tới cũng được! Nếu con tin mợ thì cứ nghe mợ! Mợ tuyệt đối không hại con đâu!”

Ninh Tịch thấy Mạnh Lâm Lang lo lắng cho mình nhiều như vậy thì trong lòng cảm động không thôi, tất nhiên là sẽ không từ chối ý tốt của bà nữa mà vội vàng gật đầu nói: “Sao con lại không tin mợ chứ! Con biết rồi mợ, con sẽ đi!”

Mạnh Lâm Lang vui vẻ: “Vậy không quấy rầy ba người nhà con nữa, buổi tối mợ lại qua đón con!”

“Để con tiễn mợ!”

Thấy Mạnh Lâm Lang phải đi, Tiểu Bảo lập tức buồn buồn sán tới: “Bà phải đi rồi sao?”

“Ừ, bà phải đi rồi, lần sau bà lại qua thăm Tiểu Bảo nhé.”

“Vậy bà nhớ tới sớm chút nhé.”

“Ừ ừ ừ…” Mạnh Lâm Lang bị dỗ đến tươi cười toét miệng.

Ban đầu, kể cả không có chuyện Tiểu Tịch bị thương vì Tiểu Bảo thì bà vốn cũng đã có bất mãn với Tiểu Bảo rồi. Dù sao thì với cái chuyện chưa kết hôn mà đã có con đối với người có xuất thân từ thế gia như Mạnh Lâm Lang mà nói thì là điều hoàn toàn không thể chấp nhận được.

Cho nên lúc ở bệnh viện, Lão gia tử đột nhiên muốn nhận cả Tiểu Bảo vào viện điều dưỡng thì không chỉ chồng mình mà chính bà cũng vô cùng bất mãn.

Chẳn qua là bé con này quá đáng yêu, lại hiểu chuyện khiến người ta yêu thương cho nên bà mới dần dần thay đổi suy nghĩ của mình.

Chồng của bà tình tính tương đối thẳng thắn nên cũng không nghĩ nhiều, nhưng bà suy nghĩ kĩ một chút lại cảm thấy chuyện này cứ có chỗ không đúng.

Lão gia tử là một người sáng suốt, lúc đầu ở bệnh viện Lục Đình Kiêu đã nói cái gì với ông mà có thể khiến ông lập tức đón nhận Tiểu Bảo, lại còn đối xử tốt với Tiểu Bảo như vậy?

Kết hợp với không khí thân mật giữa Tiểu Bảo và Ninh Tịch thì trong lòng bà có một suy đoán mơ hồ, chẳng qua là vẫn không dám xác định.

Nếu lão gia tử đã không muốn nói thì chắc chắn là có lí do, cho nên bà cũng không dám tự tiện đi điều tra chân tướng.

Chẳng qua là bà có chút kỳ quái, nếu quả thật sự thật giống như những gì bà nghĩ vậy thì tại sao chính bản thân Ninh Tịch lại không biết?

...