...
Lôi Minh không như Lương Phi Tinh, mặc dù vóc người cao lớn nhưng tính tình lại hiền lành, bị mắng mà cũng không bật lại tiếng nào chỉ tiếp tục ngồi đó.
“Đồ vô dụng, xảy ra chuyện liền làm thằng câm, mẹ nó ngay cả đàn bà cũng không bằng…” Dịch Húc Đông càng mắng càng khó nghe.
Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy mạnh ra, một người đàn ông say khướt lập tức ngã vào.
Anh ta mặc lôi thôi lếch thếch, trong tay còn cầm bình rượu, người toàn mùi rượu nồng nặc, lớn tiếng nói với Dịch Húc Đông: “Dịch tổng… anh… anh tìm tôi à?”
Thấy người tới, sắc mặt Dịch Húc Đông càng thêm khó coi: “Từ Thao! Anh nhìn nhìn anh xem có giống người không! Tôi hỏi anh, mấy nữ diễn viên dưới tay anh là có chuyện gì? Vất vả nắm mới lăng xê được, sao đột nhiên lại muốn hủy hợp đồng đồng loạt, lại còn là sau khi nhận thông báo từ luật sư mới biết được là sao!”
“Chạy rồi… chạy rồi… cái bọn ăn cháo đá bát… ha ha… ông đây chăm cho con gái cũng chẳng tốn sức đến thế…. ngày nào cũng hầu hạ chăm bẵm như công chúa…”
“Ông đây vì muốn lấy quảng cáo cho cái lũ đó mà uống đến nỗi xuất huyết dạ dày… một hớp rượu ông đây cũng không để các cô ta phải hầu…”
“Kết quả là vừa quay đầu đã xách đít chạy đi ăn máng khác… rồi còn nói ông đây quấy rối tình dục… nói ông đây ép dùng quy tắc ngầm… nói ông đây ngược đãi… chèn ép họ… ha ha ha… tôi ngược đãi bọn họ đấy…” Từ Thao vừa nói vừa không ngừng uống rượu.
Dịch Húc Đông nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta thì giận sôi gan: “Này không phải là anh vô dụng à! Đồ ăn hại! Có mấy con nhóc mà cũng không quản nổi!”
Từ Thao nghe vậy thì đôi mắt liền rét lạnh mà “hừ” một tiếng: “Dịch Húc Đông, anh chớ có nói bừa trước mặt tôi, năm tôi quát tháo trong ngành giải trí, là người quản lý hàng đầu trong giới thì con mẹ nó anh vẫn còn đang nằm bú sữa mẹ đấy!”
“Ông đây là do Nhị thiếu mời tới! Lúc trước đi theo Nhị thiếu, ông đây được ăn no uống say, nghệ sĩ nào muốn nổi đều phải ngoan ngoãn khom lưng cúi đầu trước ông, ngay cả anh cũng phải cun cút gọi ông đây một tiếng “anh Thao”! Mẹ nó chứ, anh thử hỏi lương tâm của mình xem, ông đây thành ra thế này là do ai!!!”
Từ Thao nói xong liền nện chai rượu xuống đất, vỡ tung tóe.
Lương Phi Tinh cau mày, đi qua khuyên nhủ: “Được rồi, lão Từ.”
Lôi Minh cũng qua đó giữ chặt người: “Đi thôi.”
Bọn họ cũng biết, người chịu thiệt nhất cả công ty này chắc chắn là Từ Thao. Năm anh thành danh, Trịnh An Như vẫn chỉ là một trợ lý nhỏ nhỏ chạy việc dưới tay anh.
Mà lúc Hàn Tử Huyên và người quản lý của cô ta – Trịnh An Như mang hết tài nguyên và lôi phần lớn nghệ sỹ của công ty đi, một tay Từ Thao đứng ra ổn định lại công ty, bắt tay lại từ đầu. Anh đi lôi kéo hợp tác khắp nơi, kéo tài nguyên về cho công ty, bất kể đối phương trả giá thế nào cũng không đi mà ở lại bồi dưỡng ra hai nghệ sỹ hạng A đối chọi lại với Tinh Huy, đến mức bị Trịnh An Như và Tinh Huy xem như là cái gai trong mắt, lén ngáng chân anh không biết bao nhiêu lần.
Có một lần, anh còn bị một bọn lưu manh chặn trong ngõ đánh cho nằm liệt giường cả tháng…
Một người đàn ông thẳng thắn cương nghị như thế, vất vả lắm mới bồi dưỡng được hai nữ minh tinh, ấy thế à cuối cùng hai người đó lại đi ăn máng khác và anh cứ thế triệt để suy sụp…
“Phi Tinh, Lôi Minh này, mẹ nó các cậu có biết bây giờ ông đây cảm thấy thế nào không?” Từ Thao đấm đấm vào ngực mình: “Mẹ nó cứ y như thể vợ mình bỏ trốn theo giai ấy…”
A
...