Chương 287: Chỉ có con mới có thể bảo vệ cô ấy


...

Lục Cảnh Lễ không dám nói tin dữ này trước mặt Tiểu Bảo, do dự thật lâu mới khó khăn gật đầu một cái: “Cái gì có thể nói em đã nói hết rồi nhưng lần này cô ấy rất quyết tâm, cô ấy đoán là ba mẹ biết thân phận của cô ấy và thái độ của ba mẹ…”

“Đưa di động cho anh.” Lục Đình Kiêu đưa tay ra.

“Hửm? Anh cần di động của em làm gì?” Lục Cảnh Lễ chậm rì đưa di động qua.

Lục Đình Kiêu cầm di dộng của Lục Cảnh Lễ, sau đó mở khóa ra chụp lại bức tranh của Tiểu Bảo rồi lại mở wechat, chọn tên Ninh Tịch rồi gửi tấm ảnh kia qua.

“Mẹ kiếp! Sao anh lại biết mật mã của em! Quá đáng! Một chút riêng tư cũng không có!” Lục Cảnh Lễ bất mãn giật lại di động của mình.

Vừa dứt lời thì ” đing” một tiếng, có tin nhắn đến.

Trả lời nhanh thế cơ á?

Lục Cảnh Lễ vội vàng mở ra xem Ninh Tịch nói cái gì.

Kết quả nhìn thấy một đống dấu chấm than.

[Lục Cảnh Lễ! Tên khốn khiếp nhà anh!!!!!!!!!!!!!!!!! Coi như anh lợi hại! Tôi lập tức tới ngay! ]

“Mẹ nó! Sao Tiểu Tịch Tịch lại mắng em! Anh, rốt cuộc anh gửi cái gì! Oan quá! Rõ ràng người gửi là anh mà tại sao lại để em gánh hả, tại sao anh có thể như vậy chứ hu hu hu hu… ” Lục Cảnh Lễ khóc lóc, sau đó lội lại tin nhắn để xem có huyền cơ gì.

Sau khi xem xong liền hiểu.

Tấm hình gửi đi là bức tranh không vẽ bất cứ cái gì, mà chỉ có một hàng chữ nhỏ của Tiểu Bảo cho Ninh Tịch.

Ngay cả một người đàn ông như anh đây nhìn còn không chịu được, huống chi là Tiểu Tịch Tịch. Cô ấy sẽ có phản ứng như thế nào?

Hoàn toàn có thể tưởng tượng được…

Mẹ nó! Tiểu gia đây nói rách cả miệng cũng vô ích! Kết quả anh trai chỉ cần một tin nhắn hình đã thu phục được cô ấy!

Nếu như thế thì tại sao ngay từ đầu không gửi hình qua luôn cho rồi!

Ngay sau đó, Ninh Tịch lập tức gửi tới một tin nhắn: [Anh của anh… cũng ở đấy sao?]

Lục Cảnh Lễ đang muốn trả lời “Ở” theo bản năng, kết quả còn chưa kịp đánh chữ thì trên tay đã trống không, di động đã bị Lục Đình Kiêu cướp mất.

Lục Đình Kiêu trả lời hai chữ: [Không ở]

Ninh Tịch lập tức nhắn lại một câu: [ Vậy thì tốt, tầm nửa tiếng nữa tôi sẽ tới.]

“Chẹp…” Lục Cảnh Lễ lần thứ hai mặc niệm cho anh trai mình.

Ba chữ “vậy thì tốt” này đúng là khiến lòng người chua xót!

Trên mặt Lục Đình Kiêu nhìn không rõ là phản ứng gì, biểu tình không đổi mở miệng: “Lát nữa anh sẽ tránh đi, em dẫn cô ấy vào.”

“A được, em biết rồi!” Lục Cảnh Lễ gật đầu liên tục.

Lục Đình Kiêu dặn dò Lục Cảnh Lễ xong, đi tới mép giường của Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, ba có mấy chuyện phải nói trước với con.”

Tiểu Bảo không phản ứng.

Lục Đình Kiêu: “Chuyện này liên quan đến an nguy của cô Tiểu Tịch. Con cũng biết lần này cô ấy đến thăm con nếu như bị ông nội biết, thì hậu quả sẽ ra sao.”

Tiểu Bảo vẫn không mở mắt ra.

Lục Đình Kiêu biết nhóc có nghe, liền tiếp tục nói: “Những gì ba nói sau đây con phải nhớ cho kĩ, người duy nhất có thể bảo vệ cô ấy bây giờ chính là con…”

Cùng lúc đó, tại khách sạn Quân Lai.

Ninh Tịch nước mắt ào ào chạy ra khỏi khách sạn.

Sau khi nhìn những gì Tiểu Bảo viết, cái gì mà nguyên tắc không thể thay đổi, cái gì băn khoăn, cái gì mà chín chín tám mươi mốt lớp bảo vệ… đều cút đi gặp quỷ hết đi!

Khốn khiếp! Cô thật sự muốn bóp chết con hàng Lục Cảnh Lễ kia!

Tại sao phải để cô nhìn bức tranh đó!

Cô đã hạ quyết tâm lớn như nào mới kìm chế không đi thăm bảo bối Tiểu Bảo mà!

Bây giờ Ninh Tịch chỉ muốn làm một chuyện phạm pháp nào đó, ví như trộm Tiểu Bảo mang đi…

...