Chương 679: Ai bảo với em, anh đang thất tình?


...

Sau khi gọi điện thoại cho tài xế xong, Lục Cảnh Lễ vội vội vàng vàng phóng hết tốc độ đến bờ sông mà Lục Đình Kiêu thường hay đến mỗi khi tâm trạng không tốt.

“Má ơi… anh ơi… đợi một chút… anh đừng có nghĩ quẩn mà! Anh còn có em nữa mà!” Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bên bờ sông, Lục Cảnh Lễ hớt hơ hớt hải chạy đến, bổ nhào về phía Lục Đình Kiêu muốn đẩy anh ngã.

Lục Đình Kiêu nhạy bén phát giác được đằng sau lưng có người cho nên vô thức tránh sang bên cạnh.

Kết quả, lại nhìn thấy cái bóng quen quen cho nên nhanh tay tóm lấy cổ áo Lục Cảnh Lễ, kéo anh ta lại trước khi anh ta bổ nhào xuống sông.

Lục Đình Kiêu dập vội điếu thuốc trong tay, cau mày hỏi: “Em đang làm cái gì thế?”

Lục Cảnh Lễ tí nữa thì tự mình lao xuống sông, hoảng hốt vỗ ngực: “Đương nhiên là đến ngăn cản anh nhảy sông rồi!”

“…”

Lục Đình Kiêu câm nín mất mấy giây mới gằn từng chữ một nói: “Ai bảo với em anh muốn nhảy sông?”

“Tài xế nói! Anh ta bảo anh muốn nhảy sông! Ờ… không cần biết là ai nói nhưng mà anh Hai, anh đừng có nghĩ quẩn mà!!!”

Lục Đình Kiêu bất đắc dĩ thở dài, cái bệnh hoang tưởng của em trai anh lại tái phát rồi.

“Thế giới to như thế, phụ nữ nhiều như vậy, kiểu gì cũng sẽ có một người thích hợp với anh thôi! Anh không thể nào vì một lần thất tình mà mất đi hy vọng với cuộc sống được!” Lục Cảnh Lễ vắt hết óc khuyên bảo.

“Ai bảo với em anh thất tình?”

“Tiểu Tịch Tịch đã tỏ tình với người kia rồi còn gì! Và thành công nữa, có đúng không?” Gương mặt Lục Cảnh Lễ tràn đầy bi phẫn.

Lục Đình Kiêu liếc anh ta một cái, gật đầu nói: “Ừm.”

“Biết ngay mà, em biết ngay mà!!! Anh đừng cản em, em phải đi chém cái thằng đàn ông đó thành tám khúc vứt xuống sông cho cá ăn…”

“Người mà cô ấy tỏ tình, là anh.”

Lục Cảnh Lễ sặc nước miếng, ho khù khụ: “Nà ní1????”

1Cái gì trong tiếng Nhật.

“Cái thằng đó là anh à? À nhầm, em xin lỗi! Thế đối tượng mà Tiểu Tịch Tịch tỏ tình là anh thật à? Anh, có phải anh chịu kích thích quá lớn cho nên rối loạn tinh thần không?”

Ánh mắt của Lục Đình Kiêu lạnh như băng lườm anh ta một cái, hiển nhiên là không phải đang đùa, lại càng chẳng rối loạn tinh thần gì cả.

Nhưng, ngược lại bản thân Lục Cảnh Lễ lại cảm giác mình sắp rối loạn thần kinh đến nơi.

Lục Cảnh Lễ nhất thời phát điên, vòng đi vòng lại một chỗ bảy bảy bốn mươi chín vòng: “Anh Hai!!! Anh nói thật đấy à, đối tượng tỏ tình của tiểu Tịch Tịch thật sự là anh? Chuyện này thật đúng là không thể tin được! Không thể nào, không thể thế được, không thể chứ… tại sao bỗng dưng tôi lại không hiểu thế giới này rồi… tôi là ai… tôi đang ở đâu… tôi tên là gì…”

Lục Đình Kiêu lại châm một điếu thuốc nữa.

Nói thật, sau khi nhìn thấy phản ứng của Lục Cảnh Lễ, anh cũng coi là được an ủi phần nào, bởi vì hóa ra anh còn coi là bình tĩnh chán.

Cho dù là phản ứng vừa nãy của Trình Phong và tài xế hay là phản ứng của Lục Cảnh Lễ, tất cả đều giống nhau: Không thể nào.

Lục Cảnh Lễ lẩm bà lẩm bẩm mất mấy phút cuối cùng mới dần bình tĩnh lại, khôi phục được chút năng lực suy nghĩ: “Không đúng, không đúng, nếu như đối tượng mà Tiểu Tịch Tịch bày tỏ là anh thì tại sao anh còn có cái vẻ này thế, tại sao còn muốn ra đây hứng gió lạnh làm chi?”

Lục Đình Kiêu: “Kích động quá, cần bình tĩnh một chút.”

Lục Cảnh Lễ: “Hớ…”

...