...
Cùng với những lời nói của Từ Thao, hiện trường im lặng đến mức một cái kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Từ Thao hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục nói: “Nhưng mà, theo thời gian từng ngày từng ngày trôi đi, Ninh Tịch… cô ấy… đến cuối cùng vẫn không tỉnh lại…”
“Khi Mẹ và Cửu Tiêu lần lượt công chiếu… cô ấy thật sự rất nổi tiếng… Chưa bao giờ chúng tôi lại như lúc đó… mong rằng cô ấy đừng nổi tiếng đến thế… như vậy… chúng tôi có thể tranh thủ thêm một chút thời gian bảo vệ cô ấy… cho dù là một ngày thôi cũng tốt…”
“Nhưng mà… cuối cùng… chúng tôi đã cố gắng nhiều như thế… thứ đợi được vẫn là kết quả xấu nhất…”
“Ba tháng, suốt ba tháng trời, Ninh Tịch vẫn không thể tỉnh lại…”
“Lúc đó bác sỹ nói rằng, với tình hình của cô ấy nếu qua hết ba tháng mà vẫn không tỉnh lại thì đồng nghĩa với việc sẽ không có khả năng tỉnh lại nữa…”
Từ Thao tiếp tục miêu tả kỹ lưỡng tất cả tình hình lúc đó với tất cả mọi người, thậm chí mỗi một chi tiết nhỏ đều khiến tất cả mọi người cảm nhận được một cách chân thật sự tuyệt vọng và bi thương của bọn họ.
Biểu cảm của Từ Thao đầy châm chọc: “Những chuyện sau đó thì mọi người đều biết cả rồi, từ chuyện các fan náo loạn đến chuyện Ninh Tịch hoàn toàn bị quên lãng, chẳng qua cũng chỉ là một năm ngắn ngủi mà thôi…”
“Chúng tôi chưa từng công bố sự thật về việc Ninh Tịch đột ngột rút lui khỏi giới giải trí, chuyện này chúng tôi đúng là cần phải trịnh trọng gửi lời xin lỗi đến từng fan đã lo lắng quan tâm cho Ninh Tịch!”
Nói đến đó, giọng điệu của Từ Thao bỗng thay đổi, ánh mắt đầy kiên quyết: “Nhưng mà, cho dù có cho chúng tôi thêm một cơ hội khác đi chăng nữa, dù biết làm như vậy sẽ mang đến hậu quả vô cùng tồi tệ… nhưng chúng tôi cũng vẫn sẽ lựa chọn làm như vậy!”
“Bởi vì, một khi chúng tôi công bố với bên ngoài thì cái Ninh Tịch phải đối mắt đó chính là sự quấy rầy và những phiền phức không ngừng đến từ giới truyền thông và phóng viên! Cho dù cô ấy biến thành người thực vật nằm trên giường bệnh rồi cũng không thể yên ổn được một giây một phút!”
Nghe đến đó, tất cả cánh phóng viên có mặt ở hiện trường không ai nói một câu nào. Cho dù bọn họ không muốn thừa nhận cũng không được, nếu năm đó Thịnh Thế mà công bố tình hình thực sự của Ninh Tịch thì chắc chắn bọn họ sẽ lật tung tất cả các bệnh viện lên để tìm Ninh Tịch, để có được những tin tức nóng sốt nhất của Ninh Tịch. Cho dù có là rất lâu sau đó đi chăng nữa thì cũng vẫn sẽ có rất nhiều phóng viên muốn đầu cơ trục lợi mà canh chừng bên cạnh để có những tin tức sốt dẻo nhất.
Ninh Tịch nghe những lời này của Từ Thao mà những ngón tay của cô đã khẽ siết chặt từ lúc nào.
Từ Thao nói đến rất nhiều chuyện, thậm chí có những chuyện mà ngay cả bản thân cô cũng không biết.
Tuy rằng tất cả những gì mà Từ Thao biết đều là nghe được từ phía Giang Mục Dã, anh ta chỉ là người ở giữa kể lại câu chuyện năm đó mà thôi, nhưng đã đủ đưa cô đến từng cảnh từng cảnh của năm đó. Năm đó, trong suốt quẵng thời gian cô hôn mê, chị Chi Chi, Giang Mục Dã, Lục Đình Kiêu bọn họ đã trải qua những gì…
Nói đến đó Từ Thao quay sang nhìn Ninh Tịch: “Đối với cách thức xử lý của chúng tôi dẫn đến chuyện các fan hiểu nhầm và ngộ nhận, chúng tôi cũng đã xin lỗi Ninh Tịch. Nhưng câu trả lời của Ninh Tịch là nếu là cô ấy, cô ấy cũng sẽ chọn cách không nói gì cả.”
Nghe Từ Thao nói thế, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường và kênh phát sóng trực tiếp đều ồ lên xôn xao.
Từ Thao tạm dừng một chút, khẽ than một tiếng rồi nói tiếp: “Ninh Tịch, cô ấy nói rằng, thay vì cho mọi người một hy vọng mong manh… cùng với sự chờ đợi không biết đến bao giờ… không bằng… để mọi người hoàn toàn quên cô ấy đi…”
Có đôi lúc, sự thật còn không bằng quên lãng.
Hóa ra đây chính là ý nghĩa thực sự của cái status đó …
Chính vào khoảnh khắc Từ Thao dứt lời ấy, lúc này, tất cả mọi nơi, những fan đang ngồi theo dõi trực tiếp không một ai là không khóc…
Hóa ra mãi cho đến tận bây giờ…
Tất cả đều là do bọn họ ngộ nhận…
Hóa ra từ khi bắt đầu cho đến bây giờ…
Không phải là anh Tịch từ bỏ họ mà là bọn họ ruồng bỏ anh ấy…
...