...
Ánh mắt Quan Trí Thần lóe lên một tia gian sảo không phù hợp với lứa tuổi, tất nhiên, tốt nhất vẫn là một mũi tên hạ hai con chim, nó sẽ giải quyết luôn cả thằng nhóc Lục Kình Vũ không coi ai ra gì kia nữa!
Lần trước, trong buổi tiệc mừng thọ hại nó mất mặt như vậy, về nhà còn bị ông với ba cấm túc một tháng trời. Sau đó lại còn bắt nó vừa xin lỗi vừa đi dỗ dành Lục Kình Vũ kia như kẻ hầu người hạ, nó chịu đựng đủ rồi.
Cục tức này, kiểu gì nó cũng phải trả lại!
Cái gì mà thiên tài siêu cấp, gì mà Tiểu Thái tử ngông cuồng tự đại, hôm nay nó phải khiến Lục Kình Vũ mất mặt trước tất cả mọi người, xem sau này còn ai dám lấy thằng nhóc này ra so với nó nữa không!
Rõ ràng Trì Soái rất thích bé loli kia nên sốt sắng cả lên, trước đó vì cả nhà đã dặn đi dặn lại nên lúc chơi chung với Tiểu Bảo vẫn còn ổn. Giờ thấy cô bé mình thích bị cướp mất, nhất thời cậu bé vứt hết mọi thứ ra sau đầu, ngay cả việc mẹ hứa nếu làm bạn được với Lục Kình Vũ thì sẽ mua Transformers cho cũng quên béng mất luôn…
“Cậu đã nghe thấy chưa, Điềm Điềm là của tớ!” Bé mập gào lên.
“Ờ.” Tiểu Bảo gật nhẹ một cái, sắc đẹp với nhóc cũng chỉ là phù du thôi.
Trì mập nhất thời ngớ ra, không ngờ Điềm Điềm đáng yêu như vậy mà Tiểu Bảo lại không tranh với mình.
Thấy bé mập tiêu tan cơn giận, không làm loạn lên nữa, Quan Trí Thần lại đổ thêm dầu vào lửa: “Em Trì Soái này, em như vậy là không được, thân là đàn ông con trai, phải tôn trọng ý kiến con gái người ta chứ!”
Rõ ràng toàn nói vì Tiểu Bảo nhưng lại trưng ra giọng điệu không muốn Tiểu Bảo bị ép phải thỏa hiệp.
Tiểu Bảo chậm rãi ngẩng lên nhìn về phía Quan Trí Thần.
Quan Trí Thần bị nhìn thì hơi chột dạ, lời nó vừa nói rõ ràng không có vấn đề gì, thằng nhóc này sao có thể nhìn ra được, kể cả có nhìn ra thì cũng đâu thể làm gì được nó đâu chứ…
Trì Soái nghe vậy thì cuống lên: “Điềm Điềm! Thế cậu nói đi! Cậu thích ai?”
“Tất nhiên là tớ thích anh Tiểu Bảo rồi!” Bé loli tên Điềm Điềm dõng dạc nói, đã thế còn thở hộc hộc chạy tới khoác tay Tiểu Bảo: “Tớ thích anh Tiểu Bảo, không thích cậu, cậu đừng có làm phiền tớ nữa! Tớ ghét cậu!”
Bị Quan Trí Thần kích một phát, vấn đề lại trầm trọng lên rồi.
Lần này, Trì Soái lại càng tức giận hơn.
Trì Soái cùng tuổi với Tiểu Bảo, nhưng cao hơn Tiểu Bảo một cái đầu, khổ người cũng gấp đôi. Cậu bé thở phì phò như trâu lao tới chỗ Tiểu Bảo, đối với Tiểu Bảo mà nói thì đúng là y như một ngọn núi nhỏ lao tới vậy.
“Điềm Điềm! Thằng lùn này có gì tốt chứ? Nó vừa lùn lại còn gầy gò như vậy! Cậu xem trong túi nó còn để cả thỏ bông này! Chỉ có con gái mới chơi cái này thôi! Nó là đồ bê đê! Đồ không biết xấu hổ!”
Tuy trẻ con ngây thơ vô tội, nhưng đứa trẻ càng ngây thơ lúc trở nên ác ý thì lại càng đáng sợ.
Dù sao mấy năm nay sức khỏe của Tiểu Bảo cũng không tốt, tuy được Ninh Tịch nuôi cho mập lên không ít, nhưng chiều cao thì vẫn khó phát triển được, so với các bạn cùng lứa thì đúng là hơi thấp hơn một chút.
Trì Soái cứ một câu “thằng lùn”, một câu “thằng bệnh tật”, “đồ đàn bà” mà chửi ầm lên. Thật ra mấy ngày nay, đám con trai bất mãn với Tiểu Bảo giống Trì Soái cũng không ít, đặc biệt khi thấy Tiểu Bảo được các bạn nữ thích như vậy, sao có thể không bất mãn tí nào được.
Nơi nào có người thì nơi đó có tranh đấu, kể cả là thế giới của lũ trẻ cũng không ngoại lệ.
Những bé vốn bị người lớn ép tới đây, thời gian tích tụ lại, bị khiêu khích một cái, mâu thuẫn trong phút chốc liền bùng nổ…
...