...
Acas trầm mặt nói: “Nhưng, chính miệng anh vừa nói tất cả những hình thêu trên bộ trang phục này đều là do một mình anh hoàn thành.”
Đới Uy không đổi sắc nói: “Quả thật là như vậy… nhưng tôi thật sự không biết tại sao trên tác phẩm của tôi lại có ba chữ Cung Thượng Trạch!”
Đới Uy quyết định thà chết chứ cũng không chịu thừa nhận.
Mọi người thấy như thế lại có chút mông lung, lưỡng lự.
“Chẳng lẽ mấy bộ này làm xong lại bị người âm thầm động tay chân?”
“Tôi thấy có khả năng lắm!”
“Nhất định là vậy, nếu không thì nói kiểu gì cũng không có xuôi!”
…
So với một người vô danh không chức không quyền như Cung Thượng Trạch thì trong tiềm thức mọi người sẽ càng tin tưởng Đới Uy hơn.
Vậy nên Đới Uy đã ám chỉ thì mọi người cũng tự nhiên nghĩ theo hướng có người động tay động chân.
Acas nghe vậy cũng trầm ngâm nói: “Đúng là không thể loại trừ khả năng có người lén lút thêu thêm những hình này vào lúc anh không biết.”
Đới Uy nghe được câu trả lời như dự đoán của mình thì thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà, cái nhếch môi đắc ý của gã còn chưa kịp nâng lên thì Cung Thượng Trạch đã lên tiếng với một thái độ chắc chắn và vẻ mặt bình tĩnh: “Không thể nào.”
Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người lại tập trung lên người Cung Thượng Trạch.
Acas hơi nhíu mày hỏi: “Tại sao lại không thể?
Vì có sự lật ngược bất ngờ hồi nãy nên hiện giờ không ai dám tùy tiện nói gì nữa mà chỉ nín thở nhìn Cung Thượng Trạch, chờ đợi một câu trả lời.
Cung Thượng Trạch nâng ống tay áo lên, nói rõ ràng từng chữ một: “Bởi vì phần thêu này là do tôi dùng kĩ thuật Hai Mặt Tam Dị.”
Hai Mặt Tam Dị?
Là cái quỷ gì thế?
Nghe được cái tên kì lạ kia, mọi người nhất thời lại châu đầu vào nghị luận.
“Ớ, cái gì là Hai Mặt Tam Dị?”
“Không biết nữa, tôi cũng chưa nghe bao giờ!”
“Tôi có nghe đến cách thêu hai mặt, đó là một cách thêu cực kì khó! Thêu một mặt chỉ yêu cầu một mặt thành hình còn mặt còn lại thì như thế nào cũng được, nhưng thêu hai mặt thì cả hai mặt trái phải của hình thêu đều phải là hình thù hoàn chỉnh.”
…
Thứ mà Cung Thượng Trạch nói thì ngay cả người Hoa cũng không biết, mà dẫu có là người Hoa trong nghề cũng chỉ biết lơ mơ chứ đừng nói tới những người ngoại quốc, thế nên cả đám người cứ thế mà mơ hồ với nhau.
Ngay lúc này, có một người đàn ông trung niên mặc quần áo thô màu trắng bước lên sân khấu.
Mọi người trông thấy người này thì kích động hô lên thành tiếng: “Khúc Quan Dương!”
“Đúng vậy! Thầy Khúc nhất định sẽ biết mà!”
…
Acas đang không biết làm thế nào, bỗng thấy Khúc Quan Dương đi tới thì thở phào nhẹ nhõm: “Khúc, cái này e rằng phải làm phiền ông rồi!”
“Hội trưởng Acas khách khí quá rồi.” Khúc Quan Dương gật đầu hàn huyên với Acas mấy câu, ngay sau đó ánh mắt của ông lướt qua cậu thanh niên đang đứng bên cạnh kia.
Ông gặp cậu thanh niên này lần đầu tiên là ở giải Kim Đỉnh, cậu thanh niên có phong cách thiết kế bị cho rằng là ăn cắp của Đới Uy. Nhưng đến cuối cùng, cậu ấy lại dựa vào thực lực của mình là giành lấy giải Kim Đỉnh năm đó.
Không ngờ lần gặp mặt tiếp theo lại ở trong tình huống thế này.
Ánh mắt sạch sẽ trong veo không chút gợn sóng của Cung Thượng Trạch nhìn lại Khúc Quan Dương.
Dưới con mắt trông chờ cùng tò mò của tất cả mọi người, Khúc Quan Dương nhanh chóng thu lại tầm mắt rồi tỉ mỉ kiểm tra ba chữ Cung Thượng Trạch trên từ bộ quần áo.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút…
Không biết qua bao nhiêu lâu thì Khúc Quan Dương mới hạ ống tay áo xuống.
...