...
Đù… Con hàng này nói yêu Giang Mục Dã mất rồi!!!
Orlando vừa dứt lời, Ninh Tịch đã đần thối mặt mà đứng ngẩn người ra đó.
Khoan đã, “lại” rơi vào tình yêu là cái khỉ gió gì thế? Có thằng nào lại quang minh chính đại nói những lời này trước mặt cô gái mình đang theo đuổi hả trời! Đạo đức tán gái vứt đâu rồi!
“Tịch Tịch, cô ấy là bạn của cô đúng không, có thể cho tôi cách liên lạc với cô ấy không?” Orlando nói với vẻ mặt ngượng ngùng: “Có được không? Tôi thật lòng mà!”
Đúng vậy! Anh thật lòng! Anh đối với cô gái nào cũng thật lòng…
Ninh Tịch còn đang bị cái tin Orlando thích Giang Mục Dã đánh cho cháy khét lẹt mà không thốt nổi nên lời. Nhưng Orlando lại cho rằng Ninh Tịch không yên tâm về mình nên ra sức giải thích cùng thuyết phục cô: “Tịch Tịch! Tôi thề mà! Tôi thật sự rất thật lòng! Cô ấy quá đẹp! Khi nãy cô ấy nhìn tôi thì ánh mắt ấy cứ như một tia sét của ái tình!”
Như tia sét của ái tình là cái cái mợ gì thế? Lúc nãy rõ ràng là Giang Mục Dã dùng ánh mắt trợn cho trắng dã nhìn anh ta mà đúng không?
Ờ, thôi được rồi… lúc Giang Mục Dã giả gái mà trừng mắt nhìn người… thật sự là quá…
Đuôi mắt nhỏ dài bướng bỉnh, kiêu ngạo lại kèm theo cả sự hoang dã chưa được thuần hóa ấy chắc chắn có thể đốt cháy lên ham muốn chinh phục của bất cứ gã đàn ông nào.
“Chưa bao giờ tôi thấy một cô gái nào như vậy! Cô ấy quá đặc biệt!” Orlando vẫn còn đang chìm trong sự kích động và phấn khởi.
Ninh Tịch: Đương nhiên anh chưa gặp bao giờ rồi, bời vì tên đó vốn không phải là con gái mà…
“Tịch Tịch, nếu không thể được ở bên cô ấy tôi nhất định sẽ sống không bằng chết! Cuộc sống này của tôi không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa! Xin cô, cầu xin cô giúp tôi một tay được không?” Orlando tỏ vẻ đau đớn không thôi, cứ như thể chỉ cần một phút sau anh ta sẽ ngỏm luôn.
Ninh Tịch bày tỏ cô đang vô cùng bối rối. Lần này cô nên bán Lông Vàng, hay không nên bán đây?
Ninh Tịch suy nghĩ ba giây sau đó vô cùng kiên quyết gật đầu một cái: “Được thôi! Đây là số di động của người đó, số là… mà thôi, tôi sợ anh không nhớ được mất, để tôi viết luôn cho anh!”
Ninh Tịch không do dự chút nào, lấy tốc độ nhanh như chớp ghi lại số di động của Giang Mục Dã cho Orlando.
Orlando cực kì phấn khích nắm chặt mẩu giấy nhỏ kia trong tay: “Tịch Tịch! Cám ơn cô! Nếu chúng tôi kết hôn thì nhất định cô phải tới tham dự hôn lễ đấy!”
“…”
Ninh Tịch suýt nữa hộc máu.
Ôi má, mới gặp lần đầu tiên mà anh ta đã nghĩ đến chuyện kết hôn rồi ý hả? Đúng là không thể ngờ được sự quyến rũ của Giang Mục Dã khi giả gái lại to lớn như vậy, ngay cả playboy lão làng như Orlando cũng bị mê hoặc.
Lông Vàng của chúng ta lợi hại quá đi!
Lúc này Giang Mục Dã đang ở trong phòng thay đồ hắt xì liên tục: “Khốn khiếp! Thằng nào dám trù ẻo ông?”
…
“Chậc chậc chậc, huynh nói nè Tiểu sư muội, muội cứ thế bán đứt người anh em của mình như thế à? Đạo đức của muội đâu rồi?” Đường Lãng lúc nãy ngồi chờ trên xe nên cũng “trơ mắt” chứng kiến hết tất cả.
Lần này tới Los Angeles, Đường Lãng coi như là vệ sĩ đi cùng đến. Mỗi lần Ninh Tịch đi đóng phim thì anh chàng đều đi cùng nên tất nhiên đã gặp Giang Mục Dã trong bộ dạng giả gái. Vậy nên khi nãy Orlando vừa mở miệng thì Đường Lãng đã biết Bông hồng đen mà anh ta nhắc tới là ai.
Rốt cuộc cũng thoát khỏi Orlando, tâm tình Ninh Tịch rất tốt nên híp mắt cười nói: “Đâu có đâu! Muội rõ ràng đang giúp anh em của mình có được không hả? Rõ ràng Lông Vàng luôn tự ti với bộ dạng giả gái của mình, muội đang giúp cậu ấy củng cố lòng tin đó chứ!”
“Huynh cảm thấy cậu ta không cần cái thứ đó đâu…” Đường Lãng tỏ vẻ vô cùng đồng tình với ai kia.
...