Chương 1711: Anh nói tiểu bảo không sao thật chứ?


...

Sau khi đi xuyên qua một con đường dài tới một gian mật thất, Lục Đình Kiêu cuối cùng cũng thấy Ninh Tịch và Tiểu Bảo đang nằm trên một chiếc giường đá.

Tìm lâu vậy rồi… cuối cùng cũng tìm được họ…

“Bọn họ… sao rồi…” Giọng nói của Lục Đình Kiêu có chút run rẩy, anh bước đến gần đưa tay ra nhưng lại khựng lại, rõ ràng là không dám chạm vào cô gái đang bị thương đầy mình…

Có vẻ như vết thương trên người Ninh Tịch đã được xử lí qua, nhưng anh lại gần như không cảm nhận được hơi thở của cô, lồng ngực của Tiểu Bảo có thể thấy vẫn đang hơi phập phồng.

Hàn Kiêu trả lời: “Nhỏ không sao, vì không rành cách ứng phó với trẻ con nên để cậu bé ngủ một chút. Lớn thì…”

Lục Đình Kiêu: “Lớn thì thế nào?”

Hàn Kiêu nhìn cô gái trên giường đá khẽ thở dài một cái, vẻ mặt hơi phức tạp, mãi một lúc lâu sau mới cân nhắc được từ để nói: “Tôi chỉ am hiểu về ngoại thương, chỉ có thể đảm bảo cho cô ấy trong thời gian ngắn, bây giờ cậu lập tức mang cô ấy đi bệnh viện cứu chữa, sống chết ra sao tôi không dám chắc.”

Lời của Hàn Kiêu khiến Lục Đình Kiêu lờ mờ dâng lên linh cảm chẳng lành: “Tôi đi ngay! Cảm ơn!”



Trung Quốc, bệnh viện Đế Đô.

Sau một đêm chật vật tìm kiếm, cuối cùng Lục Đình Kiêu cũng đưa được Ninh Tịch và Tiểu Bảo trở về.

Vân Thâm không có đi cùng vào bệnh viện mà chỉ để Annie lại túc trực.

Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn vẫn ở nhà vừa nhận được tin tức liền chạy tới bệnh viện đầu tiên, sau đó Lục Cảnh Lễ cũng từ công ty chạy tới.

“Đình Kiêu! Tiểu Bảo đâu! Tiểu Bảo của mẹ đâu! Tiểu Bảo đâu rồi?” Sắc mặt Nhan Như Ý trắng bệch tóm chặt lấy áo của Lục Đình Kiêu, đôi mắt đỏ ngầu vì quá hoảng sợ nên mở thật to.

Lục Sùng Sơn thở hổn hển, chống gậy đi tới: “Tiểu Bảo thế nào rồi?”

Lục Cảnh Lễ nhìn Lục Đình Kiêu nhếch nhác đứng trước phòng phẫu thuật, dáng vẻ trống rỗng ngơ ngẩn thì nước mắt liền rơi xuống: “Anh, không phải là Tiểu Bảo đã…”

Sau một lúc lâu, Lục Đình Kiêu mới nói: “Tiểu Bảo không sao.”

Nhan Như Ý, Lục Sùng Sơn và Lục Cảnh Lễ nghe vậy đều ngẩn cả người.

“Cái gì? Đình Kiêu, con vừa nói gì?”

“Anh, anh nói Tiểu Bảo không sao thật chứ?”

“Đình Kiêu, con nói thật đi! Đừng an ủi mẹ nữa, rốt cuộc là Tiểu Bảo ra sao rồi? Chỉ cần không chết! Cho dù chỉ còn một hơi thở thôi, mẹ cũng không dám mong ước xa vời…”

Nhìn người nhà họ Lục sốt sắng hỏi han loạn lên, Đường Lãng đang rối bời đứng tựa lưng vào tường lên tiếng: “Đừng ồn nữa, không phải đã nói là không sao à? Thằng bé ở phòng bệnh trên tầng, các người tự đi xem đi!”

Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý nghe vậy liền vội vàng để Lục Cảnh Lễ dìu đi về phía phòng bệnh ở trên tầng.

Ba người vừa mới tới cửa phòng bệnh thì đã thấy một người mặc áo khoác trắng blue đi ra.

“Bác sĩ! Bác sĩ! Tiểu Bảo nhà tôi sao rồi?”

Bác sĩ phụ trách cho Tiểu Bảo chính là phó viện trưởng, trông thấy là ông bà nhà họ Lục thì mau chóng đáp lời: “Lục lão tiên sinh, Lục lão phu nhân, hai người yên tâm, cháu trai hai người vẫn bình an không sao cả, chỉ là bị trầy xát ngoài da vài chỗ thôi. Bây giờ vẫn còn đang mê man nhưng sẽ mau chóng tỉnh lại.”

Nghe thấy bác sĩ nói vậy, Nhan Như Ý liền ngây ra không dám tin vào tai mình: “Bác… Bác sĩ! Bác sĩ vừa nói gì? Bác sĩ nói Tiểu Bảo không sao? Bác sĩ nói Tiểu Bảo nhà tôi không sao?”

“Đúng vậy, bây giờ có thể thăm bệnh được rồi, bà vào thăm cậu ấy đi.” Bác sĩ an ủi.

“Vâng… vâng… vâng… Tôi đi ngay! Đi ngay!”

Ba người vội vàng tiến vào phòng bệnh, quả nhiên thấy Tiểu Bảo đang nằm an ổn trên giường.

Nhan Như Ý mau chóng nắm lấy tay cậu nhóc, thấy vẫn còn nóng hôi hổi, lại sờ sờ vị trí trái tim đang nhẹ nhàng đập và chóp mũi vẫn đang hít thở đều đều thì lúc này mới tin được rằng người trước mắt vẫn còn sống.

“Tiểu Bảo còn sống… Tiểu Bảo của tôi còn sống khỏe… Ông trời phù hộ… Ông trời phù hộ mà…” Nhan Như Ý không nén nổi nữa mà cầm tay Tiểu Bảo nghẹn ngào khóc nấc lên.

Lục Sùng Sơn ở bên cạnh cũng kích động chảy nước mắt, lần này Tiểu Bảo lành ít dữ nhiều nên ông cũng không dám nghĩ thằng bé có thể trở về an toàn, an toàn trở về cạnh bên bọn họ…

Nhìn bố mẹ đang kích động và Tiểu Bảo bình an vô sự trên giường, sắc mặt Lục Cảnh Lễ càng ngày càng kém: “Ba, mẹ… con xuống nhà xem chị dâu thế nào… Chị dâu còn chưa biết ra sao…”

...