...
“Điều đó là đương nhiên rồi, con tin vào Đình Kiêu.” Quan Tử Dao lập tức nói.
Nhan Như Ý hài lòng gật đầu, nghĩ nghĩ rồi nói: “Nhưng mà, trong lòng dì vẫn không được yên tâm cho lắm, cho nên mới tính cuối tuần này sẽ đi cùng với chú đưa Tiểu Bảo đến chùa Pháp Hoa dâng hương cầu phúc! Không biết con có thời gian hay không? Nếu như có thời gian thì con đi cùng chú dì nhé?”
Này là muốn tạo cơ hội cho cô ta tiếp xúc với Tiểu Bảo đây mà, đồng thời, cùng hai ông bà và Tiểu Bảo đi dâng hương cũng đồng nghĩa với việc ngầm thừa nhận thân phận của cô ta.
Quan Tử Dao quay sang nhìn mẹ mình một cái rồi gật đầu: “Dì Lục, con có rảnh ạ, cuối tuần này con không cần đến công ty cũng đúng lúc nhàn rỗi.”
“Vậy thì tốt!” Nhan Như Ý cười cười lại kéo tay Quan Tử Dao trò chuyện việc nhà một lúc lâu.
Sau khi Nhan Như Ý về chưa được bao lâu thì Quan Thụy cũng về đến nhà.
“Ba!”
“Ông về rồi à!” Bà Quan bước đến đón áo khoác từ tay Quan Thụy.
Nghe nói hôm nay dì Lục của con đến hả?” Quan Thụy hỏi con gái.
Quan Tử Dao gật gật: “Ừm, dì ấy qua lúc chiều, vừa mới về chưa được bao lâu.”
“Bà ấy nói gì thế?”
Bà Quan rót cho chồng mình một chén trà, vẻ mặt nhìn trông khá bất mã: “Còn nói được cái gì nữa, tới đây vẫy cành oliu chứ làm cái gì! Với cái tình hình nhà họ Lục bây giờ bà ta còn không sốt ruột được à! Ông này, tôi bảo…ông có chắc bây giờ chúng ta đứng về phía Lục Đình Kiêu sẽ không có vấn đề gì không? Tôi nghe nói cổ phần của đứa con riêng kia còn nhiều hơn cả Lục Đình Kiêu đấy!”
“Đàn bà tầm mắt hạn hẹp, cổ phần không phải là tuyệt đối, ưu thế lớn nhất của Lục Đình Kiêu là nằm ở uy vọng của cậu ta tại Lục Thị, huống hồ… ngoại trừ những những mặt nổi chúng ta thấy bằng mắt ra, cậu ta vẫn còn rất nhiều thế lực ngầm mà chúng ta không biết đấy….” Quan Thụy trầm ngâm lên tiếng.
“Đúng đấy mẹ, hơn nữa, Lục Đình Kiêu tốt xấu gì cũng là con trai trưởng danh chính ngôn thuận, còn kẻ kia chẳng qua chỉ là một đứa con riêng không đâu vào đâu mà thôi.” Quan Tử Dao bổ sung.
“Cho nên ý của cả hai là lần này Lục Đình Kiêu nhất định sẽ thắng?”
Quan Thụy quay ra nhìn bà một cái: “Làm sao có thể? Đứa con riêng đó mới về nước mà chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi đã làm được đến mức này thì làm sao mà là một đứa tầm thường được? Bối cảnh đằng sau lưng nó còn đáng sợ hơn nhiều, chẳng qua là căn cơ không ổn. Nếu như có thời gian, nó tuyệt đối sẽ trở thành một đối thủ đáng gờm, Lục Đình Kiêu có thể chơi lại nó hay không còn chưa biết được đâu!”
Bà Quan vừa nghe thế liền sốt ruột: “Thế mà ông còn để Tử Dao gả sang nhà họ Lục à? Nhỡ đâu đến lúc đó….”
Quan Thụy thủng thẳng nói: “Tôi bảo để gả Tử Dao qua đó bao giờ? Sốt ruột cái gì? Chúng ta cứ từ từ quan sát đã!”
Bà Quan nghe thế sững ra một lúc sau mới sực hiểu: “Tôi hiểu rồi!”
“Vậy chuyện Nhan Như Ý cuối tuần này mời Tử Dao đi chùa Pháp Hoa dâng hương thì sao, có thể đi không?” Bà Quan lại hỏi.
“Đi chứ, tại sao lại không đi, không có trở ngại gì hết, cứ đi đi.”
Ý của Quan Thụy rất rõ ràng, trước cứ bám lấy nhà họ Lục trước đã rồi sau đó tùy cơ ứng biến, dù sao thì bọn họ cũng đã hứa hẹn cái gì đâu.
Ánh mắt Quan Tử Dao lóe lóe, cuối cùng cũng không nói gì nữa nghe theo sự sắp xếp của cha mình.
…
Ngày hôm sau, cũng chính là ngày thứ năm trong cái hẹn giữa Lục Đình Kiêu và Lục Sùng Sơn, sự việc đã bước vào giai đoạn gay cấn.
Nhìn thấy Lục Đình Kiêu từng bước từng bước một bị ép tới bờ vực, đảng Thái tử vốn đang chắc mẩm cũng đã bắt đầu nhấp nhổm không yên. Cái vị con riêng ấy là cũng là một kẻ hung tàn, nhỡ đâu gió mà đổi chiều một cái, đợi đến lúc anh ta lên nắm quyền thì bọn họ chắc chắc là những kẻ bị anh ta chém đầu tiên.
...