...
“Mẹ có mệt không?” Nhóc con vừa ân cần hỏi han vừa lạch bạch đưa dép lê cho cô, đúng là chàng trai ấm áp siêu cấp!
“Trông thấy bảo bối là mẹ không mệt chút nào nữa hết!” Ninh Tịch bế cậu nhóc lên, cảm giác nặng nặng, lại béo thêm chút nữa rồi, vui quá đi.
Sức khỏe của bánh bao nhỏ lúc này đã phục hồi hoàn toàn như những đứa trẻ cùng trang lứa. Không chỉ có vậy, vì tập võ với Đường Lãng nên thể chất ngày càng tốt, trước đây hay bị đau đầu và sốt, nhưng khoảng thời gian này hầu như không bị ốm lần nào.
“Mẹ ơi, cô giáo giao bài tập, bảo con phải làm với mẹ!” Bánh bao nhỏ bi bô nói.
“Thế hả? Bài gì thế! Để mẹ xem giúp con!” Ninh Tịch hỏi.
Tiểu Bảo bảo bối lấy một thứ gì đó trong cặp ra, xòe tay đưa ra trước mặt Ninh Tịch.
Một tờ giấy các tông nhỏ, trên đó hình như có mười mấy cái dấu chấm đen thùi lùi.
Ninh Tịch ngạc nhiên nói: “Ồ, cô bảo mẹ con mình nuôi bé tằm à?”
Cái này chắc là trứng tằm.
Tiểu Bảo mắt sáng long lanh nhìn mẹ: “Mẹ giỏi quá đi, vừa nhìn đã biết rồi, chú Hai còn chẳng biết đây là cái gì cơ!”
“Ha ha ha… vì lúc trước mẹ cũng từng nuôi mà!” Ninh Tịch được khen cái liền mở cờ trong bụng.
“Về rồi à.” Đúng lúc này, Lục Đình Kiêu đi từ trên lầu xuống.
“Ừm, anh mua thức ăn chưa? Tối nay em nấu hả?” Ninh Tịch nói.
“Bảo nhà bếp làm đi, em bận cả ngày rồi.”
Ninh Tịch không ngại nói: “Không sao, nấu nướng cũng là một cách để giải tỏa mà, để em với Tiểu bảo đi tìm cái hộp nuôi tằm đã, lát rồi nấu!”
Lục Đình Kiêu: “Ừ.”
Thấy Ninh Tịch đưa Tiểu Bảo chạy mất, Lục Cảnh Lễ đau đớn vô cùng: “Không thể để ý tới em trước được à, này!”
Sau đó, chẳng có ai thèm để ý tới anh cả.
Lục Cảnh Lễ lại chạy tới trước mặt anh trai: “Anh, anh thật sự không tò mò chút nào sao?”
Sao trông bình thường quá vậy.
Lúc Đình Kiêu bình tĩnh nói, “Nếu cô ấy muốn nói, ắt sẽ tự nói.”
Lục Cảnh Lễ lầu bầu, ghét nhất cái dáng bẻ bình tĩnh này của anh Hai.
May mà Lục Cảnh Lễ nhanh chóng có đối tượng quấy rầy mới.
Ninh Tịch vừa về chưa được bao lâu, Giang Mục Dã đã chạy tới xin ăn trực.
Nếu anh ta biết mình sẽ phải chịu đựng sự hành hạ của Lục Cảnh Lễ thế này, có đánh chết anh ta cũng sẽ không tới đâu.
Vô tình bước vào ổ cướp, giờ thoát không kịp nữa rồi..,
Trên sofa, Lục Cảnh Lễ tóm chặt vai Giang Mục Dã không cho đi: “Chậc chậc, cháu trai ngoan của cậu, chuyện của cháu với Ninh Tịch cháu không muốn nói, cậu cũng không hỏi nữa. Nhưng chuyện của người khác, cháu hoàn toàn không nhất thiết phải giấu mà?”
Giang Mục Dã nói: “Nếu cháu nói, lát nữa khi Ninh Tiểu Tịch tẩn cháu, cậu Hai có cản giúp cháu không?”
Lục Cảnh Lễ lập tức nói: “Tất nhiên là không rồi! Cháu đang đùa chắc?”
Giang Mục Dã: “…”
…
Lúc Ninh Tịch dắt Tiểu Bảo xuống nhà, liền thấy một cảnh thế này.
Giang Mục Dã vừa thấy Ninh Tịch đã nhanh nhảu nói: “Tôi không có nói gì hết nhé!”
Ninh Tịch không cần nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì, cô trừng mắt với Lục Cảnh Lễ: “Được rồi, đừng lôi thôi nữa, ngoan ngoãn đi rửa rau cắt thức ăn cho tôi đi, còn chưa tới thời gian kể chuyện đêm khuya đâu!”
Lục Cảnh Lễ nghe vậy mắt sáng lên, xem ra Tiểu Tịch Tịch chuẩn bị kể chuyện rồi…
Ninh Tịch theo phản xạ nhìn về phía Lục Đình Kiêu, ánh mắt có chút phức tạp.
Từ trước đến giờ Lục Đình Kiêu luôn là người bao dung và tin tưởng cô nhất, từ cuộc sống riêng tư hỗn loạn lúc cô ở nước ngoài đến cả vấn đề có lẽ cả đời này cô sẽ không nói với bất cứ ai… nhưng vì là anh, chính anh đã khiến cô có được dũng khí để mở lời.
...