...
Trịnh An Như ngồi bên cạnh kiêu ngạo nói: “Vì bộ phim này, Huyên Huyên của chúng tôi đã bắt đầu chuẩn bị từ nửa năm trước rồi, cô ấy còn tự mình theo thầy học võ, cố gắng không cần người đóng thế, tới lúc quay sẽ tự mình hoàn thành tất cả các cảnh quay!”
Trịnh An Như vừa nói ra câu này lập tức lấy được lòng được lượng lớn fan hâm mộ, phía dưới lại bắt đầu kích động tung hô, cảm thấy đau lòng vì nữ thần đã phải vất vả vì họ.
MC nghe vậy lập tức theo kịch bản đã sắp xếp từ trước, kích động nói: “Thật vậy sao? Vậy thì háo hức quá! Không biết hôm nay chúng tôi có thể được xem một phần biểu diễn đặc sắc sắc của Huyên Huyên ngay tại đây không nhỉ? Các bạn có muốn xem không?”
“MUỐN!!!” Phía dưới lập tức hò hét.
Hàn Tử Huyên lập tức tỏ ra khó xử nhìn bộ đồ liền của mình: “Chắc tôi phải đi thay đồ trước đã.”
“Chúng tôi chờ được mà…”
“Vì nữ thần chờ bao lâu cũng được…”
…
Trong lúc khán giả nôn nóng chờ đợi, Hàn Tử Huyên cũng thuận thế ra sau khán đài thay quần áo, MC tiếp tục làm nóng chương trình.
Một lát sau, Hàn Tử Huyên buộc tóc đuôi ngựa mặc một bộ đồ đỏ, tay cầm trường thương oai phong lẫm liệt bước ra.
Không ngoài dự liệu, tiếng gào thét của fan như muốn bật tung cả nóc nhà!
Trên sân khấu ngoài Hàn Tử Huyên ra, còn một diễn viên mặc áo giáp nữa sẽ đóng cặp với cô ta.
Trên màn hình phía sau chỉ thấy ánh mắt sắc lạnh của Hàn Tử Huyên, thanh trường thương trong thay lập tức tập kích về phía đối phương, trận đấu đặc sắc khiến fan hâm mộ nhìn no cả mắt mà hô hào lên, ai nấy đều lấy điện thoại ra quay lại, các máy quay cũng quay đủ 360 độ, không góc chết…
Dù sao tới lúc đó đoạn video này cũng sẽ được up lên mạng để tuyên truyền…
Sau màn biểu diễn đặc sắc, tiếng hô “Không Tử Huyên! Không Trường Ca!” lại càng trở nên vang vọng.
Phía sau khán đài, Vương Hạo Quân vô cùng vui sướng gật gù, tốn nhiều tiền tạo khí thế như vậy đúng là đáng giá thật.
Giờ chỉ còn thiếu mỗi lời xin lỗi của Giang Mục Dã nữa thôi, sau cùng Ninh Tuyết Lạc sẽ lấy thân phận là người đầu tư lên làm đại diện nói lời tổng kết, như vậy là có thể kết thúc hoàn mỹ rồi!
“Báo cho Thịnh Thế, có thể để Giang Mục Dã lên sân khấu rồi.” Vương Hạo Quân dặn lại với cấp dưới.
“Vâng, tôi đi ngay đây!”
…
MC thông qua tai nghe nhận được thông báo từ phía sau hậu trường, nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Mọi người có phát hiện hôm nay còn một người nữa chưa tới không?”
Tất cả khán giả đều biết người mà MC nhắc tới chính là ai vì thế fan cứng của Hàn Tử Huyên lập tức phát ra tiếng “xì” khinh bỉ. Còn phía của FC Giang Mục Dã nghe thế thì cũng nhiệt tình hơn, hai FC vốn đã như nước với lửa, suýt thì lao vào đánh nhau luôn ở đây.
“Nghe nói vị khách tới muộn này có lời muốn nói với Tử Huyên của chúng ta đấy!”
Mọi người bị MC kích thích sự tò mò, bắt đầu nháo nhác nhìn về phía sau khán đài.
Tầm khoảng một phút sau, một người đàn ông hơn lớn tuổi mặc một bộ vest đen xuất hiện trước tầm mắt mọi người.
Từ Thao…
“Sao lại là anh ta? Lôi Minh đâu?” Vương Hạo Quân thấy vậy liền nhíu mày.
“Chắc không quản được Giang Mục Dã nên đổi quản lí khác cho cậu ta rồi cũng nên!” Tên cấp dưới phỏng đoán.
“Hừm, khác quái gì nhau đâu? Từ Thao chẳng phải cũng chỉ là một tên phế vật thôi à.”
Trên sân khấu, Từ Thao xuất hiện dưới ánh đèn trước rồi ngay sau đó, mọi người thấy anh ta cẩn thận đưa tay về phía bóng tối phía sau, một ngón tay trắng ngõn đặt lên tay anh ta để anh ta dắt ra, người ấy từ trong bóng tối xuất hiện dưới ánh đèn sân khấu rực rỡ…
...