...
Chẳng phải nói là nấu ăn giỏi lắm sao? Thế mà kẹo hồ lô cũng không làm nổi?
Hình như bọn họ nhớ Ninh Tịch đã từng làm cho Tiểu Bảo món này, Tiểu Bảo còn mang một ít tới Lục trạch nữa, mấy cái kia trông vừa đẹp, ăn lại vừa ngon vừa đảm bảo hơn mua ở bên ngoài nhiều…
Lúc người thứ tư bị loại thì chẳng biết tại sao Tiểu Bảo lại đột nhiên biến sắc.
Nhóc thò tay ra ôm bụng, trên mặt lộ vẻ đau đớn.
Nhan Như Ý thấy Tiểu Bảo không đúng liền vội vàng đi tới: “Tiểu Bảo, sao thế này?”
“Không sao ạ…”
“Cái gì mà không sao chứ! Mặt của con trắng bệch ra rồi!” Nhan Như Ý nóng nảy.
“Không sao đâu bà nội, con chỉ hơi đau bụng…” Tiểu Bảo ngoài miệng thì an ủi nhưng chỉ một lúc sau mồ hôi lạnh đã thấm ướt cả vầng trán trắng nõn.
“Sao tự nhiên lại đau bụng chứ? Hình Vũ! Chuẩn bị xe! Mau chuẩn bị xe tới bệnh viện!”
Quản gia có chút chần chừ: “Vậy các tiểu thư bên ngoài…”
“Bảo bọn họ giải tán hết đi!” Thấy Tiểu Bảo khó chịu như thế, thậm chí bắt đầu nôn mửa, thân thể co quắp thì hai ông bà đãđã hoảng hồn, đâu còn chú ý được những chuyện khác.
Lục Cảnh Lễ nhăn chặt lông mày, nhanh chóng bế Tiểu Bảo lên rồi sải bước thật dài chạy ra phía ngoài cửa…
…
Bệnh viện Đế Đô.
Tiểu Bảo được đưa vào phòng cấp cứu, Lục Sùng Sơn với Nhan Như Ý ở bên ngoài gấp đến độ xoay vòng vòng, Lục Cảnh Lễ vội vàng gọi cho Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch.
“Ba mẹ, hai người đừng lo lắng quá! Tiểu Bảo phản ứng như thế chỉ sợ là bụng có chút khó chịu thôi…”Lục Cảnh Lễ đang an ủi thì bác sĩ đột ngột bước ra.
Hai ông bà nhà họ Lục vội vàng tiến lên hỏi han: “Bác sĩ, cháu tôi thế nào rồi?”
“Hai vị yên tâm, không còn gì đáng ngại.” Bác sĩ trả lời.
Nhan Như Ý nghe vậy thì mới bình tĩnh lại: “Chuyện này là sao? Sao đột nhiên thằng bé lại bị như vậy?”
Đang hỏi thì sau lưng vang lên từng tràng tiếng bước chân dồn dập, là Lục Đình Kiêu với Ninh Tịch đang chạy tới.
“Tiểu Bảo đâu? Tiểu Bảo sao rồi?” Trong mắt Ninh Tịch chỉ còn lại bé con đang nằm trên giường bệnh, cô vội vàng lao tới nắm lấy bàn tay Tiểu Bảo.
Sắc mặt bé con lúc này tái nhợt, đôi môi khô nứt thiếu nước, Ninh Tịch có cảm giác như trái tim của mình bị ai đó cầm kim xuyên qua vậy.
“Chuyện này là sao?” Lục Đình Kiêu trầm giọng nói.
Bác sĩ đưa ra vài báo cáo xét nghiệm: “Chúng tôi đã kiểm tra mẫu vật mà cháu bé nôn ra, trong đó có một hàm lượng độc tố nhất định sẽ dẫn đến các triệu chứng như tiêu chảy hoặc nôn mửa.”
Lục Sùng Sơn với Nhan Như Ý lập tức biến sắc, Lục Cảnh Lễ kinh ngạc còn khuôn mặt của Lục Đình Kiêu vẫn không nhìn ra biểu tình gì.
“Cái gì? Đồ ăn có độc? Cái này sao có thể! Đồ ăn của Tiểu Bảo luôn…” Nhan Như Ý vừa nói chân mày vừa nhăn chặt lại: “Mấy hôm nay Tiểu Bảo đều ăn cơm tối ở nhà, đồ ăn sáng với cơm trưa đều do cô ta chuẩn bị! Chiều nay lúc Cảnh Lễ đón Tiểu Bảo về vẫn chưa ăn gì, ngay cả nước cũng không uống lại bị thế…”
Ý bà ta là cả ngày nay Tiểu Bảo chỉ ăn đồ do Ninh Tịch chuẩn bị.
Trong lúc nhất thời, cả Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn đều nhìn về phía Ninh Tịch.
Sự chú ý của Ninh Tịch đang đặt hết lên Bánh bao nhỏ, nghe thấy như vậy mới hơi dời đi một chút.
Cái gì? Đồ ăn của Tiểu Bảo có độc? Hơn nữa nghe ý của Nhan Như Ý thì hôm nay Tiểu Bảo chỉ ăn đồ do cô làm…
Lục Sùng Sơn thở gấp, sắc mặt khó coi đến cực độ: “Đình Kiêu, tự mày xem mà giải quyết đi!”
Lục Đình Kiêu vẫn không đổi sắc nói: “Giải quyết cái gì?”
...