...
Ninh Tịch vẫn còn muốn duy trì hình tượng Tiểu bạch thỏ thuần khiết của mình nên đương nhiên cũng không thể nói là cô đã chơi mòn cái thứ đồ chơi này rồi, vì thế cô chỉ ngây thơ nói: “Cảm ơn tiền bối.”
Orlando nghe xong liền hớn ha hớn hở dạy cho Ninh Tịch cách cầm súng, nổ súng, cùng với cách làm sao để có động tác kĩ xảo đẹp mắt.
“Orlando, chuẩn bị cảnh tiếp theo!” Đạo diễn đứng cách đó không xa cất tiếng gọi, giọng nói hàm chứa đầy ý cảnh cáo.
Trong thời gian này, chỉ cần Orlando tới gần Ninh Tịch quá 5 phút thôi là đã bị Martin “ân cần thân thiết hỏi thăm” rồi.
Orlando vô cùng ai oán liếc “cây chày đánh uyên ương” cách đó không xa, sau đó đành nhẹ nhàng đặt súng vào tay Ninh Tịch: “Thích không? Em có thể mang về chơi, ngày mai lúc quay trả lại cho anh là được! Martin để anh quen thuộc với việc cầm súng nên anh cũng đã rất nhuần nhuyễn rồi!”
Lúc đầu Ninh Tịch định nói không cần, cô còn chưa đến mức thấy có hứng với một khẩu súng mô phỏng, lại nói cảnh quay cô cầm súng không nhiều, chỉ có một cảnh thôi nên không cần tập, nhưng vừa bắt gặp ánh mắt đầy mong chờ kia…
Thịnh tình không thể chối từ, Ninh Tịch chỉ có thể gật đầu nhận lấy: “Cảm ơn!”
Thời gian này trong sáng hay ngoái tối cô cũng đã âm thầm tỏ ý cự tuyệt rồi, thậm chí còn mơ hồ để lộ ra là mình đã có người mình thích rồi nhưng mà đối phương vẫn hoàn toàn đắm mình tự thiêu trong thế giới tình cảm của anh ta, chẳng nghe lọt tai gì cả.
Cũng may ngày mai là đóng máy rồi.
…
Buổi tối sau khi kết thúc công việc trở về khách sạn.
Tắm xong, Ninh Tịch gọi điện thoại cho Lục Đình Kiêu.
Lúc này, trong tòa cao ốc của tập đoàn Lục thị vẫn sáng trưng, trong phòng họp, nhớ lại những khẩn trương lo lắng trước đó khiến khuôn mặt ai nấy cũng đều căng thẳng mệt mỏi.
Trong bầu không khí như đóng băng, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Lục Đình Kiêu nhìn điện thoại, lập tức đưa tay cắt ngang báo cáo của một vị quản lý cấp cao: “Tạm dừng cuộc họp.”
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuộc điện thoại này quan trọng đến mức nào mà có thể khiến Boss dừng cuộc họp ngay lúc này vậy?
“Này mà còn phải hỏi à? Nhìn vẻ mặt của Boss là biết rồi!”
“Thật có cảm giác mang ơn bà chủ cứu mạng…”
…
“Alo?” Lục Đình Kiêu đi tới góc yên tĩnh ngoài ban công.
“Em nhớ anh quá…”
Nghe giọng nữ phía bên kia điện thoại, vẻ mặt Lục Đình Kiêu đã thoáng cái đã trở nên dịu dàng hơn: “Anh bảo Trình Phong đặt vé máy bay.”
Ninh Tịch tất nhiên là biết thời gian này Lục Đình Kiêu bận rộn biết bao nhiêu, ấy thế mà chỉ vì một câu than vãn của mình mà anh đã muốn tới bên cô ngay lập tức…
Ôi, chắc đời trước cô đã cứu vớt cả thế giới rồi.
Ninh Tịch lập tức nói: “Không cần đâu! Em gọi điện là vì muốn nói với anh rằng ngày mai là cảnh quay cuối của em, ngày kia là em được về rồi!”
“Gửi lịch trình cho anh, anh sẽ đi đón em.”
“Vâng ạ ~”
Ninh Tịch đang chuẩn bị làm nũng với Lục Đình Kiêu một lát thì ngoài cửa sổ đột nhiên có tiếng ca: “Em cho anh nếm tư vị ái tình, như rừng già yên tĩnh giữa đêm, như ngọn núi chìm trong sắc xuân…”
Ninh Tịch lập tức đen mặt, suýt quên mất người nào đó thỉnh thoảng lại điên điên khùng khùng mở “hòa nhạc”: “Khụ… diễn viên trong đoàn bọn em, trước kia anh ta là ca sĩ, rảnh rỗi thích hát hò mấy câu…”
“Để anh vĩnh viễn bầu bạn với em, xin em nhận lấy tình yêu của anh, Tịch của anh, Tịch mà anh yêu nhất…”
Ninh Tịch: “!!!” Đệt! Cái con hàng này còn đổi lời bài hát nữa!
Lục Đình Kiêu: “…”
Ninh Tịch: “Boss yên tâm, em sẽ tự bóp nát nó!”
…
Ngày hôm sau tại địa điểm quay phim.
Đêm qua, Ninh Tịch đã khổ cực giải thích lên giải thích xuống với Lục Đình Kiêu mất nửa ngày thế nên chuyện đầu tiên sau khi tới địa điểm quay là chuyên tâm chuẩn bị, phải cố gắng quay một lần là qua.
Ngược lại, Orlando thì lại quyết tâm hôm nay phải NG mấy lần!
Nhưng đến lúc quay phim, Orlando liền ngẩn tò te…
...