...
Buổi tối, căn hộ số 8 tại Bạch Kim Đế Cung.
Bàn ăn lớn như vậy lại chỉ có hai người – Lục Cảnh Lễ với Lục Đình Kiêu.
“Haiz, không có Tiểu Bảo, cũng không có chị dâu, chỉ còn mình anh cô đơn, thấy em quan tâm anh chưa, bỏ công bỏ việc chạy tới ăn cơm cùng với anh!” Lục Cảnh Lễ than thở, thấy trong nhà yên tĩnh quá, liền chạy đi bật tivi.
Tất nhiên là phải mở kênh chuyên đưa tin về giải trí rồi.
Trong tivi đang phát buổi họp báo phim mới – Bầu Trời Sao của Tô Dĩ Mạt, hội trường khá long trọng nên thu hút không ít người quan tâm.
Tô Dĩ Mạt mặc một chiếc váy hàng hiệu – WE COUTURE màu xanh nước biển bằng lụa, đúng kiểu hình mẫu nữ thần, không thẹn cái danh là nữ thần quốc dân.
Lục Cảnh Lễ thấy thế liền nhăn tít mày lại: “Một đống tài nguyên, một đống phim lớn như vậy mà cô ta chọn cái khỉ gì đây? Nữ thần với chả nữ thọt, đóng mãi một màu như này không chán sao, có thể có chút đột phá được hay không… A, đúng rồi, không ít người trong công ty nghĩ anh với Tô Dĩ Mạt là loại quan hệ đó đó đó, rất có thể chị dâu sẽ nghe được, anh đã giải thích với chị ấy chưa? Chớ để xảy ra hiểm lầm máu chó gì đấy!”
Lục Đình Kiêu thản nhiên đáp lại: “Giải thích rồi.”
“Di, hiệu suất như vậy?” Lục Cảnh Lễ còn đang suy đoán xem có phải cuộc điện thoại ngày hôm qua của chị dâu là hỏi về vấn đề này, thì… hình ảnh trong tivi thay đổi, khuôn mặt của Ninh Tịch đột nhiên xuất hiện…
“Ô! Chị dâu kìa! Mau xem mau xem!” Lục Cảnh Lễ lập tức tập trung tinh thần.
Lục Đình Kiêu để đũa xuống, mắt nhìn về phía tivi, bộ dạng chuyên chú, nghiêm túc.
“Sáng hôm nay, các phóng viên giải trí hàng đầu đã tới thăm ban một đoàn làm phim được mọi người chú ý gần đây – Thiên Hạ, chúng tôi đã quay được những cảnh quay đặc sắc ngoài lề…”
Người dẫn chương trình giới thiệu xong, hình ảnh được tập trung vào màn hình lớn phía sau.
Trên hình, Ninh Tịch tay cầm trường thương, mặc một bộ áo giáp nhuốm máu, trợn mắt nhìn Giang Mục Dã: “Đừng hy vọng ta sẽ phân tâm bảo vệ ngươi!”
Giang Mục Dã khẽ mỉm cười, đưa tay ra, lau đi một vết máu trên mặt Ninh Tịch, trong mắt tràn đầy thâm tình: “Trường Ca, ta là người đàn ông của nàng, hãy để ta bảo vệ nàng.”
“Phụt, khụ khụ khụ…” Thật không ngờ lại chiếu cảnh quay có sức sát thương cao như vậy, Lục Cảnh Lễ vội vàng đi vuốt lông cho anh trai: “Anh, chỉ là diễn thôi ý mà, có phải thật đâu mà, không phải thật đâu!”
Nhưng mà, còn chưa vuốt xong.
Hình ảnh trên tivi nhanh chóng chuyển qua một cảnh khác, Ninh Tịch ôm Giang Mục Dã cắm đầy mũi tên vào trong lòng, ánh mắt tuyệt vọng, đau đớn đến mất đi lí trí khiến người xem cũng cảm động lây…
Lục Cảnh Lễ len lén liếc nhìn khuôn mặt liệt đang ngồi đối diện, cười khan nhấn mạnh: “Ờ… khả năng diễn xuất của chị dâu tốt thật đấy! Diễn rất tốt!”
Nhưng mà dường như tivi có thù oán với Lục Cảnh Lễ, anh ta vừa dứt lời đã thấy tivi chuyển cảnh qua buổi phỏng vấn Ninh Tịch.
“Vậy Ninh Tịch thì sao, cô thích mẫu đàn ông như nào? Hoặc nói, tiêu chuẩn chọn bạn đời của cô là gì? Có thể nói một chút cho mọi người biết sao?”
“Tiểu chuẩn chọn bạn đời của tôi à, chắc xấp xỉ ngang tuổi tôi, có chung sở thích và chí hướng với tôi!”
…
Lục Cảnh Lễ im lặng xòe ngón tay đếm đếm.
Tuổi xấp xỉ, anh trai anh hơn Ninh Tịch tám tuổi, cũng gần bằng khoảng cách một thế hệ rồi, làm sao có thể coi là tuổi tác xấp xỉ chứ?
Chung sở thích, cái này càng chênh nhau 1008 dặm…
Chung chí hướng, lí do lớn nhất Ninh Tịch lấy ra từ chối anh của anh chính là, đạo bất đồng vi bất tương mưu…
Nhưng mà Giang Mục Dã thì ngược lại, cả ba điều đều phù hợp…
...