...
Sau khi cảnh quay này quay lại thêm vài lần nữa thì cuối cùng cũng thuận lợi thông qua.
Ninh Tịch ngồi lại trên ghế bắt đầu chờ đợi “cảnh quay chết chóc” cuối cùng của mình.
Sau cảnh của cô và Giang Mục Dã chính là cảnh của Mạnh Thi Ý.
Cũng là cảnh đánh nhau, tổng cộng có ba cảnh nhưng hiển nhiên là Mạnh Thi Ý là một tay lão luyện, tất cả đều một lần thông qua, rất được mọi người tán thưởng.
“Chị Thi Ý đúng là giỏi quá!”
“Không hổ là phái thực lực! Tất cả đều chỉ diễn một lần là qua!”
“Tôi nghe nói Ninh Tịch cũng nổi tiếng vì diễn một lần là qua đấy!”
“Chắc là thổi phồng lên thôi? Tuy rằng diễn xuất của cô ta cũng không tệ lắm nhưng rõ là không cùng một đẳng cấp với chị Thi Ý đó được không hả?”
Sau khi diễn xong, vẻ mặt Mạnh Thi Ý đầy ngạo nghễ, trào phúng nhìn thoáng về phía Ninh Tịch.
Ninh Tịch hãy còn đang phiền muốn chết, đương nhiên là chả có tâm tình đâu mà đi để ý Mạnh Thi Ý cả.
Cuối cùng cũng đã tới cảnh quay cuối, vậy mà cái vị “đại thần” kia vẫn còn chưa tới.
Quách Khải Thắng xem giờ: “Khụ, mọi người chờ một chút nhé!”
Kẻ có tiền chính là ông lớn, dù sao cũng chỉ là chờ một lát thôi mà, đương nhiên là mọi người không có ý kiến gì. Ngược lại, biết được người diễn cảnh này là ông chủ Vân nổi tiếng là có tiền trong truyền thuyết kia, ai nấy đều vô cùng hưng phấn.
Phần diễn của Mạnh Thi Ý đã xong mà lại không hề có ý ròi đi trước mà vẫn ngồi đó chò đợi, vừa trang điểm lại vừa thi thoảng liếc nhìn về phía cửa ra vào.
Ninh Tịch đã sớm thay xong trang phục cho cảnh diễn này, một tay chống đầu, tay kia thì gõ “lạch cạch” lên cái ghê bên cạnh, đôi đồng tử đảo tròn.
Hừm, không chừng tên kia chỉ tiện miệng nói vậy thôi, chứ vốn chả thèm đến đâu nhỉ?
Nghe Annie nói sau khi về nước thì tên đó siêu bận, lúc nào cũng như rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, chắc không thể nào chỉ vì cô mà chạy đến đây làm chuyện nhảm xít thê này đâu?
Ninh Tịch càng nghĩ càng cảm thấy đúng!
Vừa nghĩ như vậy thì bên tai đã vang lên giọng nói kích động của Quách Khải Thắng.
“Vân tổng, cuối cùng ngài cũng tới rồi!”
Sau đó, đạo diễn, nhà chê tác, nhà sản xuất và tất cả những người chủ chốt của đoàn làm phim đều bước tới chỗ cửa ra vào.
Nhìn cái mái tóc bạch kim chói lòa quen thuộc kia…
Ninh Tịch lập tức đen cả mặt.
Thê mà đến thật, rốt cuộc là tên này nhàm chán đến mức độ nào đây?
“Anh Vân!”
Trông thấy người tới, Mạnh Thi Ý lập tức nâng váy chạy qua, một giây trước vẫn còn là dáng vẻ đoan trang chín chắn, bây giờ dáng vẻ lại trông như cô bé nhà bên.
Nghe xưng hô thân mật này của Mạnh Thi Ý, tất cả diễn viên và nhân viên ở phim trường đều tỏ vẻ kinh ngạc châu đầu ghé tai lại xì xầm với nhau.
“Đệch! Mạnh Thi Ý lại quen với vân tổng à!”
“Mạnh Thi Ý có bối cảnh như thế, quen biết nhân vật thế này cũng chẳng có gì là lạ mà! Tôi còn nghe nói dường như hai nhà có qua lại nữa kìa!”
Đám nữ diễn viên vẫn đang nhìn chằm chằm vào vân Thâm nghe vậy lập tức thất vọng không thôi, vất vả lắm mới có miếng thịt mỡ ngon, ai ngờ đã bị chim ưng theo dõi từ lâu mất rồi, thê này chẳng phải là các cô hết hi vọng rồi à…
...