...
Là một cô gái lạ mặt.
Cô ta mặt một bộ dạ hành bó sát, trên người toát ra một loại khí chất giống tam sư tỷ Phong Tiêu Tiêu – mùi của giết chóc.
“Anh Tịch, chú Phong cho mời anh.” Cô gái kia mặt không chút thay đổi nói.
Ninh Tịch lúc này: “!!!”
Mẹ nó! Cư nhiên gặp phải người xấu thật!!!
Tính đến trăm lần cũng không thể ngờ được, cô chỉ xuống nhà mua chai xì dầu thôi mà cũng gặp phải người của Phong Tấn!
Lúc này thứ duy nhất trên người cô có tể làm vũ khí tự vệ chỉ có mỗi chai xì dầu này thôi.
Cô gái kia nói rồi mở cửa chiếc xe đen bên cạnh ra: “Mời.”
Ninh Tịch động động não, ngay sau đó, cô cắn kẹo mút rồi nghiêng đầu, dùng giọng điệu không hiểu chuyện gì xảy ra nói: “Chị ơi, chị là ai thế? Hình như chị nhận nhầm người rồi! Em không phải là anh Tịch mà chị vừa nói đâu!”
Cô gái kia nghe thấy vậy thì hơi ngỡ ngàng: “Cô không phải là Ninh Tịch?”
Ninh Tịch tiếp tục nhai kẹo cót két, trưng ra vẻ mặt vô tội lắc đầu: “Chị à, em là thỏ con!”
Cô ta đánh giá Ninh Tịch một lượt, sau đó đánh mắt về phía khu chung cư, ánh mắt sắc lạnh nói: “Tôi thấy cô từ phòng 701 ra.”
Ninh Tịch gãi gãi đầu: “701 là nhà của một chị em quen, em thường qua đó chơi nhưng… chị ấy là con gái, không phải là anh!”
Thấy bộ dạng ngây thơ của Ninh Tịch, cô gái kia càng tỏ ra nghi ngờ.
Tuy cô ta đã biết Đường Tịch là con gái, cũng từng thấy ảnh lúc là con gái của người ta, nhưng nếu so sánh với người trước mắt, quả thật không phải là cùng một người.
Chẳng lẽ, cô ta nhầm thật sao?
“Ối, đã muộn thế này rồi á! Chị gái xinh đẹp ơi, em phải về rồi! Nếu không mẹ em sẽ mắng em mất! Bye bye ~” Ninh Tịch nói rồi lại nhảy chân sáo tung ta tung tăng rời đi.
Phía sau, vẻ mặt người kia rõ ràng có chút đắn đo.
Lúc này, tai nghe bluetooth vang lên một giọng nói: “Đón được người chưa?”
“Xin lỗi chú Phong, vừa xong tôi đã nhận nhầm mục tiêu.”
“Nhầm mục tiêu?”
“Vâng, tôi vừa gửi một tấm ảnh vào điện thoại chú, phiền chú kiểm cho xem người đó có phải Đường Tịch không.”
Sau đó, tai nghe bluetooth truyền lại: “Người trong ảnh… là Đường Tịch.”
Cô gái: “…” Con mẹ nó đùa tôi chắc? Đây là Đường Tịch?
Năm đó Đường Tịch còn là nam thần của cô đấy! Nam thần đang yên đang lành trở thành phụ nữ thì thôi đi! Giờ còn trở thành một con thỏ trắng ngây thơ ngốc nghếch thế này là sao?
“Chú Phong! Xin lỗi! Là sai sót của tôi!”
Phía bên kia đường truyền, Phong Tấn ho nhẹ một tiếng: “Quên đi, lần này… cũng không thể trách cô được, tiếp tục chấp hành nhiệm vụ đi!”
“Vâng.”
Cô ta dập điện thoại rồi đứng dậy, bật một cái, leo lên tường, cấp tốc đuổi theo Ninh Tịch.
Một lát sau.
Ninh Tịch khó khăn lắm mới tránh được tầm mắt của cô gái kia, vội chạy về chung cư, bỗng một bóng đen từ trên trời xuống, đáp xuống trước mặt cô.
Thấy người trước mắt, Ninh Tịch suýt nữa buột miệng chửi thề!
Không phải hỏi, chắc chắn là bị phát hiện rồi.
Cô gái lạnh lùng đứng trước mặt Ninh Tịch, dùng ánh mắt laze xuyên thấu đánh giá cô: “Kĩ thuật ngụy trang của anh Tịch quả nhiên là lợi hại, ngay đến tôi cũng suýt nữa thì bị anh qua mặt!”
Ninh Tịch: “…”
Ngụy trang cái shit gì! Thường ngày ông đây cũng vậy nhé! Đây mới là bản chất của ông nhé! Ông đây vốn là một chú thỏ đáng yêu đấy, đồ loài người ngu dốt!
...