...
Những người khác thấy phương pháp giáo dục của Quan gia, trong lòng cũng dâng lên cảm giác bái phục cùng kính sợ.
“Đây mới là cách giáo dục của quí tộc chứ!”
“Đối với cháu trai duy nhất mà cũng nghiêm khắc như vậy, hoàn toàn không nuông chiều, khó trách thằng bé lại ưu tú như vậy!”
“Haiz, lão Quan này, nhà ông dạy con cháu thế nào thế, chúng tôi muốn học hỏi kinh nghiệm!”
…
Ngay khi mọi người còn đang hỏi Quan Thụy cách giáo dục, trong đám người đột nhiên vang lên tiếng nói thanh thúy của một cô gái.
“Mạc thiếu, nghe nói ngài tìm Đại thiếu gia à, có chuyện gì không? Ngài ấy đang tiếp khách bên ngoài! Nếu có chuyện gấp để tôi giúp ngài chuyển lời!”
“À, cũng không có gì gấp, chỉ là có cái… đề… ứ… khụ khụ… cô… tiểu bạch thỏ… sao lại là cô?” Mạc Lăng Thiên thấy Ninh Tịch thì vẻ mặt cứ như gặp quỷ, đè giọng nói.
Cô nhóc này mặc nguyên bộ trang phục hầu giá, suýt nữa thì anh ta cũng không nhận ra…
Ninh Tịch không thèm để ý đến câu hỏi của Mạc Lăng Thiên, tiếp tục diễn vai một cô gầu gái ngoan ngoãn rồi quét mắt nhìn đề bài trong tay anh ta nói: “Cái đề này nhìn có vẻ đơn giản, chắc không cần gọi Đại thiếu gia đâu, tôi đi gọi Tiểu thiếu gia đến giúp nhé, ngài xem có được không?”
“Hả?” Mạc Lăng Thiên còn cho là mình nghe nhầm: “Cô mới nói ai? Tiểu Bảo?”
Ninh Tịch khôn khéo gật đầu: “Vâng, là Kình Vũ thiếu gia ạ.”
Mạc Lăng Thiên cũng không rảnh đi quan tâm sao Ninh Tịch phải ăn mặc thành như vậy, anh ta tốt bụng nhắc một câu: “”Cô bé à, chắc cô cũng thấy rõ rồi chứ, được rồi đoán chừng cô có xem cũng không hiểu… Tóm lại đây không phải cái đề toán cấp vườn trẻ đâu, đây là toán học cao cấp đấy, hơn nữa còn là đề thi tuyển chọn!”
“Mạc thiếu, ngài yên tâm đi ạ, Tiểu thiếu gia rất lợi hại!” Ninh Tịch nháy mắt một cái, sau đó nhìn về phía Tiểu Bảo: “Tiểu thiếu gia~ anh trai nhỏ này có một đề toán không làm được nên đang rất buồn, cậu có thể giúp cậu ấy một tay không?”
Tiểu Bảo gật đầu một cái.
Lúc Ninh Tịch vừa mới lên tiếng thì lông mày Lục Sùng Sơn đã nhăn tít lại, đến lúc biết cô muốn làm gì thì càng cảm thấy hoang đường, ông ta cố nén giận mở miệng ngăn cản: “Nơi này không có chuyện của cô, đừng ở đây quấy rầy khách khứa, mau mang Tiểu thiếu gia đi chỗ khác chơi đi! Đi xuống đi!”
Thấy hành động não tàn của cô hầu gái, những vị khách khác đều có chút đồng tình với Lục Sùng Sơn, nhưng càng nhiều hơn là sự hả hê trên nỗi đau của người khác.
Lục gia sao lại để một người giúp việc ngu xuẩn đến chăm sóc Tiểu thái tử như vậy, chẳng lẽ là vì kẻ ngu với kẻ thiểu năng có tiếng nói chung sao?
Quan Thụy với Quan Tử Dao âm thầm nhìn nhau một cái, vốn còn đang có chút kiêng kỵ Ninh Tịch nhưng giờ này thì đã chẳng còn đặt cô vào trong lòng nữa.
Thấy cô hầu gái Lục gia bảo một đứa bé tới giúp mình, thậm chí còn kiên trì nói rằng đứa bé đó rất lợi hại, nhất định sẽ làm được, Quan Trí Thần cảm thấy như mình bị làm nhục. Chung quy do là tuổi vẫn còn nhỏ nên Quan Trí Thần cũng không giữ được bình tĩnh, cậu ta tức giận đưa quyển vở tới: “Cô nói nó giúp được tôi sao? Được, vậy để cho nó làm thử đi!”
Quan Tử Dao thấy vậy thì vội vàng hòa giải: “Trí Thần, đừng có hồ nháo, Kình Vũ mới có 5 tuổi thôi!”
“Để mọi người chê cười rồi!” Lục Sùng Sơn chưa bao giờ thấy mất thể diện như vậy.
“Không sao không sao… là do cô bé ấy không nhìn rõ đề mà thôi!” Quan Thụy tỏ vẻ hào phóng nói.
Ha ha ha, xem chừng là Ninh Tịch muốn lấy lòng Lục Sùng Sơn đây mà, kết quả lại không nhìn rõ đề bài của cấp nào, điều này chứng tỏ trình độ văn hóa của cô ta chả ra làm sao, đúng là ngu hết nói…
Nhưng mà ngay tại lúc ấy, trong đám người đột nhiên phát ra mấy tiếng kinh hô rời rạc…
...