...
Lúc Giang Mục Dã trang điểm cũng chẳng thèm dậy, ngủ thẳng tới lúc bắt đầu quay.
Đạo diễn Quách đã gọi mọi người tập hợp lại để quay mà con hàng này vẫn còn ngủ, Ninh Tịch không nhìn được nữa, đạp cái ghế của Giang Mục Dã một cái.
Lúc này Giang Mục Dã mới chậm rãi tỉnh dậy.
Cảnh này là một cảnh quay về chiến trường.
Sau khi vị huynh trưởng cuối cùng của Mạnh Trường Ca bị hôn quân và Hiền phi hại chết, Tiểu bá vương – Mạnh Trường Ca trưởng thành chỉ sau một đêm, khoác áo giáp lên xông ra chiến trường, bắt đầu kiếp sống quân nhân dài đằng đẵng…
Phủ tướng quân gặp chuyện, thành Trường An liền mất đi Tiểu bá vương.
Sau khi Mạnh Trường Ca rời đi, Tôn Hoán Khanh cuối cùng cũng nhìn rõ được tình cảm của mình, liền dứt khoát đuổi theo Mạnh Trường Ca ra chiến trường, trở thành một quân y.
Thông thường các cảnh quay sẽ được quay theo tình hình, chứ không phải dựa theo mạch của nội dung. Cho nên cảnh quay ngày hôm nay nhảy thẳng đến quãng thời gian bảy năm sau, Mạnh Trường Ca lập được chiến công hiển hách, thậm chí còn vượt qua cả cha và anh trai.
Hôn quân lại tiếp tục bị gian thần và Hiền phi xúi giục, bắt đều kiêng kỵ Mạnh Trường Ca, hơn nữa còn đưa ra yêu cầu bắt nàng phải giao ra binh quyền một lần nữa, thậm chí còn ép Mạnh Trường Ca gả cho Thập Nhị hoàng tử vô năng, lấy điều này áp chế nàng.
Tất nhiên Mạnh Trường Ca không nghe theo.
Vì vậy, trong một lần đại chiến, nàng gặp phải tình cảnh giống y như những gì các ca ca mình phải trải qua, không chết trên tay quân địch mà lại chết trên tay… người của mình.
Đối địch đại quân hùng mạnh nhưng lương thảo lại không đủ, viện quân cũng chậm chạp không tới…
Cuối cùng cái gì nên đến cũng đến.
Lúc này trong trường quay, tất cả các nhân viên đã tập hợp đầy đủ, các phóng viên cũng bắt đầu đông lên.
Người khẩn trương nhất không ai khác chính là đạo diễn Quách Khải Thắng, lần này nếu xảy ra vấn đề gì nữa thì ông ta thật muốn đập đầu tự tử luôn cho rồi!
Ninh Tịch tất nhiên là không lo lắng gì, nhưng vừa nãy thấy Giang Mục Dã cứ ngủ mãi, trạng thái tinh thần có vẻ không tốt lắm khiến cô cũng lo lắng theo.
“Ok! Mọi người chuẩn bị! Bắt đầu!”
Quách Khải Thắng vừa hô ánh mắt Ninh Tịch liền lập tức thay đổi.
Xác chết rải rác khắp chiến trường, đồng đội chỉ còn lại không tới một trăm người, Mạnh Trường Ca toàn thân dính máu, hai mắt đỏ ngầu, khuôn mặt đầy sát khí, giống như một món hung khí biết đi lại, gặp thần sát thần, gặp phật giết phật.
Ngay lúc nàng không thể chống đỡ nổi nữa thì sau lưng xuất hiện một kẻ đánh lén đang chuẩn bị tấn công nàng…
“Trường Ca! Cẩn thận!” – Một người mặc trường sam xông tới lớn tiếng nhắc nhở.
Nhờ sự nhắc nhở của người kia, Mạnh Trường Ca mới có thể tránh thoát được đòn hiểm, nhưng vừa thấy rõ được người tới là ai thì lập tức nổi giận, dùng bàn tay nhuốm máu túm lấy cổ áo của người đó: “Ai cho ngươi tới đây? Cút ngay cho lão tử!!!”
Vẻ mặt Tôn Hoán Khanh quyết tuyệt: “Ta không đi! Chết thì cùng chết!”
Mạnh Trường Ca ném mạnh gã ra xa, vẻ mặt giễu cợt khinh thường: “Ta bảo ngươi cút thì cút đi! Một tên tiểu bạch kiểm trói gà không chặt mà cũng muốn chết cùng lão tử!”
Tôn Hoán Khanh đứng lên, dùng ngân châm phá nát cổ họng của một người, máu tươi bắn tung tóe lên khuôn mặt trắng nõn, trong đôi mắt chẳng còn sự nhân từ của một vị thầy thuốc nữa mà chỉ còn lại sát ý tận trời.
“Bây giờ thì sao?” Tôn Hoán Khanh quật cường hỏi.
Mạnh Trường Ca quay đầu đi — Cái khoảnh khắc này trên mặt Ninh Tịch sẽ phải thể hiện vô số vẻ mặt tâm tình phức tạp.
Cuối cùng, Mạnh Trường Ca chỉ thở dài: “Ngươi… thôi, ngươi đã muốn thì ta cũng không cản… nhưng đừng hy vọng ta sẽ phân tâm bảo vệ ngươi!”
Giang Mục Dã đưa tay ra, nhẹ nhàng lau đi một vệt máu trên mặt Ninh Tịch, vẻ mặt dịu dàng lưu luyến nhìn cô — ở nơi binh đao loạn lạc tràn đầy máu tươi như cái chiến trường này, Tôn Hoán Khanh giống như một đóa Bạch Liên đang nở rộ: “Trường Ca, ta là người đàn ông của nàng, hãy để ta bảo vệ nàng.”
...