Chương 1707: Để tôi xem xem ai dám động đến anh ta


...

Kiều Dịch khi đối ngoại thường dùng cái tên Đường Dịch, chỉ có bọn họ mới biết tên thật của ông ta là Kiều Dịch. Nhưng bây giờ nghe hai người nói chuyện, bọn họ mới kinh ngạc phát hiện ra là Kiều Dịch lại còn có một cái tên khác, một thân phận khác?

Ông ta và Vân Thâm… thế mà lại có quan hệ kinh người này…

Sắc mặt Kiều Dịch lúc này rất kém: “Vân Thâm! Chỉ vì một đứa con gái… mà mày dám nói chuyện như thế với tao! Chỉ vì một đứa con gái mà mày trơ mắt nhìn tất cả công sức của chúng ta trong bao năm thất bại trong gang tấc? Mày quên mẹ mày chết thế nào rồi à? Có phải mày muốn mẹ mày dưới suối vàng cũng không được yên không!!!”

Đường Lãng đứng đối diện ngoay ngoáy tay, hừ, lại là cái lời thoại này, anh ta nghe đến nỗi lỗ tai cũng chai rồi, không đổi câu khác được à?

Nghe Kiều Dịch nói, Vân Thâm cúi đầu cười khẽ một tiếng: “Đúng… Không sai… chỉ vì một người con gái…” Anh ta nói đến đây thì bỗng thu nụ cười lại, đôi mắt vốn hờ hững lúc này lại ánh lên vẻ ác liệt: “Tôi đã sớm cảnh cáo ông rồi, không được động đến cô ấy!”

Kiều Dịch nhìn vẻ mặt của Vân Thâm thì trong lòng liền hoảng, thật ra ông ta đã hối hận rồi. Ông ta rất hiểu tính tình của Vân Thâm, rất ít người có thể đi vào lòng nó nhưng một khi đã có người được nó xem là người của mình thì nó sẽ hoàn toàn đặt vào phạm vi của mình, không cho phép người khác động đến dù chỉ là một chút. Lần này, quả thật là ông ta đã hơi quá khích… nhưng cứ nghĩ đến chuyện năm đó, cứ nhìn thấy gương mặt của Lục Sùng Sơn, ông ta thật sự không chịu nổi và cả con nhỏ ăn cây táo rào cây sung kia nữa.

Không ngờ phản ứng của Vân Thâm lại còn kịch liệt hơn ông ta tưởng, lần này ngay cả khi nhắc đến mẹ nó cũng không lung lay được nó.

“Vân Thâm, cũng chỉ là một đứa con gái thôi mà, sau này cháu muốn bao nhiêu mà không có? Một đứa phản bội không đáng để cháu làm như vậy! Bây giờ cháu trở về với cậu… chúng ta…”

Kiều Dịch đang nói thì Lục Đình Kiêu dẫn người lục soát trong đống đổ nát kia cũng đã đi ra, sắc mặt Kiều Dịch lập tức thay đổi mau chóng ra lệnh cho thủ hạ ở đó: “Bắt lấy Lục Đình Kiêu cho tôi!”

Lục Đình Kiêu lạnh mặt đi thẳng tới đứng đối diện với Kiều Dịch.

Kiều Dịch cười lạnh một tiếng: “Lục tổng đúng là thật can đảm, thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại cứ thích xông vào!”

Trong lúc nói chuyện, Lục Đình Kiêu và thủ hạ của anh đã bị người của Kiều Dịch bao vây.

Chết tiệt, nếu đã không khuyên nổi Vân Thâm thì liền xử lý luôn Lục Đình Kiêu tại chỗ đi, một lần vất vả nhàn nhã cả đời!

Lúc này, Vân Thâm không nhanh không chậm bước tới chỗ Lục Đình Kiêu, hờ hững đưa mắt liếc đám người kia: “Để tôi xem xem, ai dám động đến anh ta!”

“Mày! Vân Thâm! Có phải mày điên thật rồi không! Mày có biết rốt cuộc mày đang làm gì không?” Kiều Dịch không tài nào tin nổi vào mắt mình.

Ông ta không thể ngờ được Vân Thâm lại giúp đỡ Lục Đình Kiêu!

Hiện tại, Lục Đình Kiêu rơi vào địa bàn của ông ta, ông ta không muốn bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này, vì thế liền lập tức ra lệnh: “Tất cả lên hết cho tôi!”

Thủ hạ chung quanh, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, nhất thời không ai dám động đậy.

“Ngay cả mệnh lệnh của tôi mà các cậu cũng dám không nghe à!!!” Kiều Dịch giận dữ.

Những người ông ta dẫn tới đây đều là thân tín của ông ta, nước F cũng do một tay ông ta điều khiển, giờ đám người này lại dám không nghe lệnh của ông ta!

...