...
“Con sẽ đưa một thông báo nói rằng mình sẽ rời khỏi giới giải trí… vĩnh viễn rời khỏi… như thê thì sẽ chẳng ai truy cứu chuyện này nữa!”
“Chứ nếu không… chỉ cần con vẫn ở trong giới một ngày thì chuyện này sẽ bị người ta lôi ra nhai lại ngày ấy!”
Lúc này đột nhiên thanh âm của Trang Linh Ngọc vang lên sau lưng: “Tuyết Lạc, con nói nhăng nói cuội gì đó? Chẳng phải làm diễn viên là ước mơ của con hay sao? Thật ra thì chuyện này không nghiêm trọng như con nghĩ đâu, dẫu cho tất cả mọi người đều biết con không phải là con ruột của của chúng ta thì sao? Con vẫn là Đại tiểu thư Ninh gia mà thôi!”
“Còn mấy cái tin đồn vớ vấn ngoài kia, những lời nói khốn nạn của chú Hai con… nó không có căn cứ, con không cần để ý! Qua một thời gian nữa thi chẳng ai nhớ tới đâu!1
Tất nhiên, Ninh Tuyết Lạc cũng biết rằng chuyện này nhìn thì có vẻ nghiêm trọng nhưng nểu đem so với mấy chuyện được coi là “án tử hình” với nghệ sĩ như hút cần sa, ngoại tình hay lộ clip sex… thì vấn đề của cô ta chỉ là chuyện riêng thôi. Tuy sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với hình tượng của cô ta nhưng tuyệt đối không đến mức bị phong sát.
Ban đầu, Ninh Tuyết Lạc bước vào giới giải trí cũng chỉ vì biết Ninh Tịch thích đóng phim thôi, mà cô ta thì lại chỉ nhăm nhe muốn chiếm lấy thứ mà Ninh Tịch khao khát.
Tất nhiên là bây giờ cô ta vẫn có thể ở lại giới giải trí, nhưng mà từ nay về sau trên đầu cô ta vĩnh viễn treo một cái danh hiệu “tu hú chiếm tổ”, vĩnh viễn thấp hơn Ninh Tịch một bậc.
Làm sao cô ta có thể chịu được nỗi nhục nhã như vậy, làm sao cô ta có thể trơ mắt nhìn Ninh Tịch dương oai giễu võ trước mặt mình như thế?
Cho nên, hôm nay cô ta mới lấy lui làm tiến, trực tiếp rút khỏi giới giải trí!
Ninh Tuyết Lạc vẫn quỳ ở đó ra vẻ kiên quyết: “Ba mẹ, con đẵ quyết định rồi! Chỉ cần có thể làm giảm ảnh hưởng đối với nhà chúng ta thì con làm gì cũng được!”
Trang Linh Ngọc đau lòng cúi người ôm lấy cô ta: “Tuyết Lạc của mẹ, con chịu khổ rồi…”
Ninh Diệu Hoa bất đắc dĩ thở dài: “Tuyết Lạc, lần này để con chịu thiệt rồi!”
Trang Linh Ngọc tức giận: “Sao bà điên đó lại có thể tự mình chạy từ chỗ quê mùa kia tới tận đây vậy? Chắc chắn có người đứng sau giở trò quỷ rồi! Thậm chí còn cố ý chọn trường hợp như thê để khiến chuyện này to hơn!”
Ninh Diệu Hoa nghe vậy thì sắc mặt lập tức trỏ nên khó coi: “Lần này Ninh Tịch thật sự quá đáng quá!”
“Nó nghĩ làm thê là có thể ép chúng ta thừa nhận nó sao? Nằm mơ! Tôi chỉ hận tại sao đứa chui từ bụng tôi ra không phải là Tuyết Lạc! Để bây giờ nó phải chịu thiệt thòi nhiều như vậy!” Trang Linh Ngọc lạnh lùng nói.
Nhìn bộ dạng bảo vệ mình của Ninh Diệu Hoa với Trang Linh Ngọc thì trong mắt Ninh Tuyết Lạc hiện lên vẻ đắc ý, nhưng trên mặt cô ta vẫn tỏ vẻ cảm kích nói: “Ba mẹ… con không thiệt thòi gì cả! Thật đấy! Thật ra thì nói ra rồi cũng là chuyện tốt, như thê con có thể chuyên tâm giúp ba mẹ xử lý chuyện công ty, History cũng đang vào thời kỳ mấu chốt cho nên có rất nhiều chuyện phải làm…”
“Tuyết Lạc, con có thể nghĩ được vậy cũng tốt, vậy cứ thế đi! Mẹ với ba con sẽ vĩnh viễn ủng hộ con…”
Trang Linh Ngọc với Ninh Diệu Hoa lại an ủi Ninh Tuyết Lạc thật lâu.
Sau khi Ninh Tuyết Lạc rời khỏi thu phòng, nơi đây chỉ còn Trang Linh Ngọc cùng Ninh Diệu Hoa.
Ninh Diệu Hoa bị chuyện này làm cho sứt đầu mẻ trán nên sắc mặt cũng có chút không tốt. Lúc này, ông ta đang nhìn tờ báo trên bàn mà ngẩn người.
Trên tờ báo kia là ảnh của Ninh Tuyết Lạc và Tôn Lan.
Hai khuôn mặt giống nhau như đúc kia như một cái kim nhọn hoắt đâm thẳng vào thần kinh ông ta. Dường như cái sự đau đớn đó đang nhắc nhở ông ta rằng cô gái trước mắt chẳng phải ruột thịt của mình.
Dù có tốt thế nào đi chăng nữa… đến cuối cùng vẫn không phải con ruột…
Nếu ông ta có thể có một đứa con trai… thì tốt biết bao…
Theo như ông ta biết thì đến tận giờ em trai ông ta vẫn chưa buông tha chuyện muốn có một đứa con trai, cho nên vẫn đang tìm mấy cô gái trẻ ở bên ngoài làm loạn.
Chỉ tiếc là ông ta thật sự không đắc tội nổi với Trang gia!
Cho nên ông ta có muốn sinh con trai thì cũng chỉ có thể sinh với Trang Linh Ngọc.
Thật ra thì sinh một đứa con nữa với Trang Linh Ngọc cũng không phải không có khả năng…
...