...
“Huynh quên à, gia tộc Rothschild từng phái người ám sát Đại thần đó.” Ninh Tịch nhắc nhỏ.
Nghe vậy Đường Lãng lập tức bừng tỉnh, đối với những sự kiện mà Hàn Kiêu trải qua thì đừng nói Đường Lãng, đến ngay cả Ninh Tịch cũng không biết. Điều duy nhất có thể chắc chắn đó là Hàn Kiêu với gia tộc Rothschild có thù oán. Nhưng là thù gì mà lại có thể khiến nhà Rothschild liên tục phái người đến ám sát Hàn Kiêu thì lại có chút đáng để nghiền ngẫm. Có điều, dựa theo những gì Đường Lãng và Ninh Tịch suy đoán thì chắc hẳn vị Đại thần này đơn phương đắc tội với gia tộc Rothschild mà thôi. Dẫu sao thì, tính cách Hàn Kiêu cũng chả khác nào kẻ thích chọc ngoáy gây sự cả, rảnh rỗi thì lại chạy tới đập người ta, so so chiêu. Tính cách manh động thế này thì không đắc tội với gia tộc Rothschild mới là kì quái.
Nhưng đây lại là một chuyện tốt đối với bọn họ.
Dù sao thì Ninh Tịch cũng đã dùng còi để mời Hàn Kiêu đến hỗ trợ đánh bại Annie. Còn về chuyện gia tộc Rothschild thì Ninh Tịch đã chẳng còn lí do gì để mở miệng nhờ Hàn Kiêu giúp đỡ nữa cả.
“Hí hí, có ông nội ở đây thì có là Hồng Môn Yến cũng phải đến oánh chén một trận cho đã!” Đường Lãng đã hoàn toàn yên tâm.
“Nhưng… tôi đến đó giết người.” Hàn Kiêu cười nói.
Thấy nụ cười của Hàn Kiêu, không chỉ Đường Lãng không nhịn được mà rùng mình một cái mà kể cả Ninh Tịch cũng thế, đây là lần đầu đầu tiên cô nhìn thấy một nụ cười như vậy ở trên môi Hàn Kiêu.
Một nụ cười vô cùng quỷ dị, tựa như sự bình yên trước bão táp.
…
Chờ đến khi Lục Đình Kiêu xử lí xong mọi việc thì sắc trời đã tối và cũng gần đến giờ hẹn gặp mặt với gia tộc Rothschild.
Lục Đình Kiêu nói thẳng với Ninh Tịch luôn: “Em ở lại.”
Hiếm khi, Vân Thâm cùng nhất trí với Lục Đình Kiêu ở một vấn đề gì đó: “Đàn bà thì ở nhà, đừng có mà gây thêm loạn.”
“Không được, em cũng đi.” Ninh Tịch kiên định nói, kiểu gì thì kiểu cô cũng không thể để Lục Đình Kiêu đi đối mặt với nguy hiểm một mình được. Hơn nữa, chắc chắn tối nay Annie cũng sẽ tới, còn chưa lấy được thuốc giải cho Tiểu Bảo thì sao cô có thể yên tâm được.
“Quá nguy hiểm.” Lục Đình Kiêu cau mày nói.
Ninh Tịch chắp hai tay lại cầu xin: “Em thề, lần này em sẽ ngoan ngoãn mà, anh nói gì em nghe đó? Đi mà, cho em đi cùng!”
“Không được.” Giọng điệu của Lục Đình Kiêu vô cùng cứng rắn, hoàn toàn không cho bất cứ một cơ hội thỏa hiệp nào.
Đôi mắt xinh đẹp của Ninh Tịch nhất thời như bị phủ một lớp sương mù, một giây sau nước mắt đã bắt đầu rơi tí tách. Cô lao mạnh vào lồng ngực của Lục Đình Kiêu, khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên ngực anh, giọng nói lúc này thì khỏi phải bàn là có bao nhiêu đáng thương: “Nhưng… em sẽ lo cho anh lắm! Nếu một mình em ở lại thì từng phút từng giây với em có khác gì là đang dằn vặt em đâu! Để em đi cùng anh đi mà, được không?”
Lục Đình Kiêu: “Được.”
Vân Thâm đứng một bên lập tức xù lông lên: “Ê này!!!”
Đệch! Có chút nguyên tắc một chút thì chết à? Con nhãi con chết tiệt này rõ ràng đang giả vờ cơ mà, tên này mắt mù hay sao mà không nhìn ra được vậy?
Thật ra thì Ninh Tịch cũng có chút bất ngờ, cô còn chưa dùng đến 1/10 công lực mà đã gật đầu cái rụp rồi!
Lục Đình Kiêu nghiêm túc dặn dò: “Nhớ lời em nói, bất kể có chuyện gì xảy ra cũng không được phép hành động thiếu suy nghĩ.”
Lục Đình Kiêu sớm biết rằng một khi Ninh Tịch đã có quyết định của mình thì bất kể ai cũng không thể nào xoay chuyển được. Huống hồ lần gặp mặt này anh đã sớm âm thầm chuẩn bị đâu ra đấy hết rồi.
Ninh Tịch cực kì ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, em biết rồi!”
“Yên tâm đi, ông nội với nhà Rothschild có thù oán! Lần này cũng đi cùng chúng ta đấy, chúng ta cứ chờ mà xem kịch vui đi!” Đường Lãng đắc ý nói, hoàn toàn là vẻ sung sướng khi cáo mượn oai hùm.
Nghe vậy Phong Tiêu Tiêu với Đường Dạ cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Có Hàn Kiêu ở đây thì trong lòng bọn họ cũng có thêm một phần nắm chắc.
...