...
“Tôi… đờ mờ… mắt chó của ông…” Giang Mục Dã đau đớn ôm đôi mắt bị lóa mù của mình.
Đáng chết, sao anh lại quên kĩ năng giết người trong nháy mắt của con hàng này… Anh đã nói mà, đang êm đẹp sao tự dưng lại bị bại não đến nỗi muốn biểu diễn nhạc kịch, thì ra đã sớm đào một cái hố to như thế rồi.
Hừm, Hàn Tử Huyên kia có thể cướp hết tài nguyên của Ninh Tịch, có thể bắt chước được phong cách của Ninh Tịch, nhưng… có một điều mà trước giờ cô ta chưa từng dám thử. Còn nhớ mang máng, thật ra thì năm đó Hàn Tử Huyên quả thật cũng đã từng thử giả trai một lần, nhưng lại dọa người ta chẳng kém gì Lương Bích Cầm trong “Anh chỉ thích em”, đúng là chẳng khác gì cóc đi guốc, khỉ đeo hoa.
Bởi vì dấu vết bắt chước Ninh Tịch quá rõ ràng nên lúc đó còn khiến một đám fans trung thành của Ninh Tịch châm chọc. Sau này phía Tinh Huy cũng đã dốc sức xóa hết sạch những tin tức này, đồng thời cũng không dám nổi lên ý nghĩ cho Hàn Tử Huyên đi theo con đường “ăn sạch cả nam lẫn nữ” này nữa.
Giờ phút này, mặc dù mắt Giang Mục Dã đã sắp mù rồi nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được mà liêng liếc qua phía đối diện.
Đáng ghét! Còn đẹp trai hơn cả anh thật! Nếu anh mà là nữ thì cũng muốn gả! Đệt!!! Anh đang nghĩ cái quần què gì thế này!
Giang Mục Dã lắc mạnh đầu đem suy nghĩ ko đáng có vứt ra khỏi bộ não của mình, mặc dù trong lòng ghen ghét muốn chết nhưng ngoài miệng vẫn cứ phải tỏ ra thanh cao mà khinh thường nói: “Gì mà khoa trương thế, cũng bình thường thôi mà!”
Ninh Tịch nghe vậy liền hơi nhướng mày gõ gõ nhẹ lên cái mặt nạ màu trắng, từ tốn bước tới chỗ Giang Mục Dã kéo dài giọng nói: “Thật sao? Bình thường thôi à?”
Giang Mục Dã cảnh giác bước lui ra sau một bước: “Vốn là thế mà, được không hả?”
“Ồ ~” Ninh Tịch khẽ nheo hai mắt lại, tiến sát thêm một bước nữa: “Vậy ông có tin, tôi có thể bẻ cong được ông chỉ trong vòng ba giây không?”
“Á!!!” Giang Mục Dã lập tức gào lên một tiếng nhảy ra thật xa, ôm đầu núp trong góc: “Đại ca, em sai rồi! Xin tha cho em!”
Hu hu hu anh sẽ không ngứa miệng nữa! Anh cũng không muốn thảm hại như Mạc Thần Tu kia đâu, bị bẻ cong đến độ không “cứng” nổi với phụ nữ nữa… Mặc dù cái tên đó đúng là bị trừng phạt đúng tội, nhưng như thế thật sự… cũng thảm quá rồi…
Tần Sương nhìn hai người trước mặt mà cười phì ra tiếng. Anh Tịch và tiền bối Giang “tình tứ” thật đấy, xứng đôi quá đi! Cô sắp thấy vai nữ chính của mình trở nên thừa thãi rồi.
Từ Thao đứng bên cạnh thì hai mắt sáng choang, kích động xoa tay: “Được rồi, được rồi, đừng đùa nữa, thời gian có hạn, mọi người mau nắm chắc thời gian tập luyện đi!”
Tiếp sau đó, trong phòng tập luyện tràn ngập những tiếng gào thét oán giận của Giang Mục Dã!
“Này này này, Tần Tiểu Sương! Anh mới là nam chính! Anh mới là nam chính đó được không? Có phải ánh mắt chất chứa tình cảm của em nhầm chỗ rồi không?”
“Christine, anh mới là thanh mai trúc mã của em, là người em yêu! Em đang muốn đội nón xanh cho anh sao?”
“Ninh Tiểu Tịch, mẹ nó, bà đủ rồi đó! Nữ chính của tôi sắp bị bà câu hồn đi mất rồi đấy, sao bà không dựa theo kịch bản hả? Sự chuyên nghiệp của bà đâu rồi?”
“Đệt! Vì tôi không đủ quyến rũ? Ông đây không đủ quyến rũ à! Mấy người chờ đó cho tôi!”
…
Kết quả cuối cùng là, Giang Mục Dã bị Ninh Tịch chọc tức gần chết, Tần Sương thì bị hai anh chàng đẹp trai này mê hoặc đến thần hồn điên đảo rồi. Cô phát hiện ra diễn cùng với anh Tịch thật… phải nói sao nhỉ, rất thần kì, cô luôn có thể nhập mình hoàn toàn vào vai diễn và phát huy được tiềm lực lớn nhất của mình!
Sau buổi tập luyện gà bay chó sủa thì mọi người cùng đi ăn cơm, sau đó bắt đầu trang điểm hóa trang để chuẩn bị cho Đêm Hội Ngôi Sao.
...