...
Dạo này vì tập trung dưỡng thương ngay cả lên mạng cô cũng chẳng lên, cũng chẳng quan tâm đến thế giới bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Annie do dự một chút mới nói: “Anh Tịch… anh không biết sao… anh Thâm bị cảnh sát dẫn đi rồi…”
“Cái gì? Chuyện xảy ra lúc nào thế?”
“Ba hôm trước…”
“Tại sao lại bị bắt đi?”
“Người ta bảo là bị tình nghi tàng trữ ma túy, bị đưa đi để phối hợp điều tra, đến bây giờ vẫn không biết đã được thả ra chưa… Anh Tịch… em biết lập trường của anh bây giờ rất khó xử… nhưng mà… em có thể nhờ anh một chuyện được hay không… xin anh hãy đến gặp anh Thâm đi… Bây giờ anh ấy chẳng chịu gặp ai cả… bọn em đều không biết rốt cuộc tình hình của anh ấy bây giờ ra sao nữa… mọi người đều rất lo lắng…”
Tàng trữ ma túy?
Ma túy quả thật là thứ mang lại lợi nhuận kếch sù, dường như tất cả các tổ chức đều dính dáng đến nó, nhưng cái gã Vân Thâm này lại thích chơi vũ khí. Hơn nữa, anh ta cực kì coi thường đám người chơi ma túy nên cũng không cho phép bất kì ai trong tổ chức động đến cái thứ này.
Bây giờ nhà họ Lục và phía Vân Thâm đang đối đầu khốc liệt như thế này, Vân Thâm lại bị bắt, rất có khả năng là do người bên nhà họ Lục ra tay…
Trong chuyện này Ninh Tịch quả thực rất khó xử, sau khi biết được quan hệ giữa Vân Thâm và Lục Đình Kiêu, cô liền quyết định cho dù có xảy ra chuyện gĩ cũng sẽ không nhúng tay vào. Nhưng người lên tiếng nhờ cô là Annie, Annie đã từng giúp đỡ cô rất nhiều lần…
“Annie, em đừng lo lắng, có sư phụ ở đó chắc chắc ông ấy sẽ không để Vân Thâm xảy ra chuyện gì đâu…Việc lần này đích thực anh không tiện tham gia vào, anh chỉ có thể giúp em đi thăm anh ta, xem tình hình anh ta thế nào thôi, đấy là trong trường hợp anh ta đồng ý gặp anh.”
Vấn đề là… tâm tư của cái tên đó khó đoán như thế, đã như thế rồi mà vẫn cương quyết không chịu gặp ai… như vậy chưa chắc là anh ta sẽ đồng ý gặp cô?
Annie kích động nói: “Cám ơn anh, anh Tịch! Anh Thâm chắc sẽ gặp anh! Để em đi tìm anh Dạ sắp xếp… đúng rồi… tí nữa thì quên mất, anh gọi cho em là có chuyện gì ạ?”
“Không có chuyện gì quan trọng đâu, vẫn là chuyện liên quan đến chị họ anh ấy mà, hôm nay chị ấy đến kì, chị ấy đau bụng lắm nhưng lại không chịu đi bệnh viên, anh có hơi lo lo…”
“Tình huống này cũng bình thường thôi ạ, trước đây em cũng đoán trước rồi, chỉ có thể từ từ điều trị cẩn thận thôi, em có kê cho chị ấy một đơn thuốc chỉ chuyên trị chứng đau bụng kinh rồi đó, anh sắc cho chị ấy một bát.”
“Ừm, anh đã sắc rồi.”
“Chị ấy mới làm kiểm tra sức khỏe toàn diện xong, sức khỏe cũng khôi phục khá tốt rồi, anh cho chị ấy uống thuốc rồi ngủ một giấc là ổn, không có gì đáng ngại cả.”
“Vậy được rồi, anh biết rồi, cám ơn em Annie!”
…
Sau khi nói chuyện với Annie, Ninh Tịch cũng yên tâm được phần nào.
Ninh Thiên Tâm uống thuốc xong cũng đã ngủ, Ninh Tịch vừa cầm điện thoại xem tin tức vừa trông chừng Ninh Thiên Tâm thì chuông điện thoại đột nhiên reo lên, là Lâm Chi Chi gọi đến.
Ninh Tịch vội vàng nghe điện thoại: “Alo, chị Chi Chi à?”
“Tiểu Tịch, sức khỏe em khá lên chưa?”
“Đã không có vấn đề gì rồi ạ.”
“Thế thì tốt, bây giờ em có tiện đến công ty một chuyến được không? Bộ phim của đạo diễn Giang… đã có hồi âm rồi!” Lâm Chi Chi nói nhưng lại không nói thẳng về kết quả của buổi casting, hình như có ẩn tình gì đó.
“Dạ?” Thực ra trong lòng Ninh Tịch đã chuẩn bị sẵn tâm lý không có duyên với bộ phim này rồi, nhưng vừa nghe đến đó lập tức trở nên nghiêm túc.
Ài, miệng thì bảo không cần nhưng cơ thể thì thành thật lắm…
Thực ra thì cô rất thích kịch bản của bộ phim này và cũng rất hy vọng có thể nhận được vai diễn này, huống hồ còn có được cơ hội hợp tác với Tống Lâm.
Ninh Tịch thấy nhịp thở của Ninh Thiên Tâm đã ổn định, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều liền nói: “Được ạ, em đến bây giờ đây!”
...