...
Từ sau chuyện đó, cô ta rất được Doãn Ưu Ưu coi trọng, rõ ràng việc cô ta làm lúc đó đã khiến Doãn Ưu Ưu vô cùng thỏa mãn.
Vậy nên, hôm nay có cơ hội tốt như thế để thể hiện, tất nhiên cô trợ lí này không thể bỏ qua rồi.
“Hơ hơ, người thật sự phải ngủ “đầu đường xó chợ” e là kẻ khác chứ nhỉ?” Từ Thao cố tình nhìn về phía Doãn Ưu Ưu, lạnh lùng nói.
Nghe thấy lời anh nói, Doãn Ưu Ưu đang trang điểm nhất thời cứng hết cả người, mặt cũng biến sắc.
Rõ ràng Từ Thao đang châm biếm cô ta.
Một năm trước, khi cô ta gặp cảnh nghèo khổ nhất đúng là đã phải ngủ đầu đường xó chợ thật, sau đó được Từ Thao nhìn trúng đưa về Thịnh Thế mới nhảy được lên vị trí sao hạng A ngày hôm nay.
Cô trợ lí kia cũng từng nghe nói về quá khứ của Doãn Ưu Ưu, biết chắc chắn tâm trạng của cô ta lúc này rất khó chịu liền xông tới trước mặt hai người kia: “Đã bảo đây là phòng trang điểm riêng của Ưu Ưu rồi, chó nghe không hiểu tiếng người à?”
Lúc này nhân viên của đài truyền hình nghe thấy động tĩnh ở đây nên vội vàng chạy tới.
“Xin hỏi xảy ra chuyện gì vậy?” Một người đàn ông trung niên để râu và một cô nhân viên trẻ đi vào.
Cô trợ lí cằm nhọn thấy người tới lập tức cáo trạng: “Biên đạo Trần, anh cũng biết đây là phòng trang điểm chuyên dụng của Ưu Ưu đúng không? Mỗi lần Ưu Ưu tới đây đều được dùng phòng này một mình, những phòng khác nhỏ quá thật sự không chen nổi! Nhưng hai người này cứ như lưu manh đứng đây không chịu đi, định cướp phòng trang điểm của Ưu Ưu nhà chúng tôi đấy!”
“Chuyện này…” Biên đạo nhìn Doãn Ưu Ưu đang trang điểm, lại nhìn Tần Sương và Từ Thao, cảm thấy thật nhức đầu.
Làm trong nghề của ông, thường đều là kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu, mà Doãn Ưu Ưu lại là nhân vật nổi tiếng khó nhằn trong giới.
Ngược lại tuy Tần Sương nổi chỉ sau một đêm, danh tiếng ngút trời nhưng không thể so sánh với Doãn Ưu Ưu hiện tại được, cản bản là không cùng một đẳng cấp.
Ông ta không nhất thiết phải vì Tần Sương mà đắc tội với Doãn Ưu Ưu.
Sau một hồi cân nhắc, biên đạo liền ho nhẹ một tiếng rồi quay ra nói với Từ Thao và Tần Sương: “Căn phòng này quả thật là phòng trang điểm chuyên dụng của cô Doãn, hai người theo tôi qua phòng khác được không?”
Trợ lí cằm nhọn thấy đạo diễn quả nhiên vẫn đừng về phía bọn họ lập tức trưng vẻ dương dương đắc ý: “Nghe thấy chưa?”
Tần Sương không muốn gây thêm rắc rối cho Từ Thao nên cô khẽ khuyên anh: “Bỏ đi anh Thao, bọn mình qua chỗ khác đi!”
Từ Thao không nói nữa, nhưng mặt vẫn xị ra.
Thấy hai người vẫn không nhúc nhích, cô trợ lí kia mất kiên nhẫn: “Tiết mục của Ưu Ưu nhà chúng tôi sắp bắt đầu rồi, để cô ấy lên sân khấu muộn các người có chịu trách nhiệm nổi không?”
Vốn chẳng phải chuyện gì to tát nhưng cô trợ lí này lại cứ muốn gây gổ, rõ ràng là cố tình muốn để họ khó xử.
Biên đạo Trần đứng cạnh nhìn đồng hồ, đúng là sắp muộn thật, vậy nên ông cũng chẳng muốn dây dưa nữa, giọng điệu cũng tỏ ra cương quyết hơn: “Mời hai vị rời khỏi đây, xin đừng làm ảnh hưởng tới sự chuẩn bị của các nghệ sĩ khác.”
Cô trợ lí kia đánh mắt ra hiệu cho hai tên vệ sĩ, the thé cái giọng lên: “Còn không mau cút đi! Mang một diễn viên hạng bét bỗng nổi tiếng sau một đêm tới đây mà cũng muốn lên mặt cướp phòng trang điểm của Ưu Ưu nhà chúng tôi à, ai cho các người mặt mũi thế đấy!”
Lúc nói, hai tên vệ sĩ đã tiến tới, muốn đuổi hai người đi…
Đúng lúc này, cánh cửa sau lưng Tần Sương và Từ Thao bỗng truyền tới một giọng nói lạnh lùng: “Hóa ra… tôi là diễn viên hạng bét à?”
...