...
Trên phần ghế rộng rãi phía sau xe SUV, Annie đang chăm sóc cho Ninh Tịch bị hôn mê.
Bỗng “soạt” một tiếng, cửa xe bị ai đó giật ra, Vân Thâm bực bội leo lên xe, cau mày nhìn cô gái đang nằm trên ghế: “Bị làm sao thế?”
Annie dè dặt nhìn anh ta một cái, sau đó cân nhắc chút rồi mới nói: “Em vừa bắt mạch cho anh Tịch… anh ấy bị ngất xỉu vì bị kích động quá độ, mất sức…”
Lúc này, Đường Dạ và Phong Tiêu Tiêu cũng đã lên xe theo, Phong Tiêu Tiêu nghe vậy thò đầu từ ghế phụ lái ra sau kinh hãi nói: “Đệch! Kích động quá độ… mất sức… Lão Đại, rốt cuộc ban nãy anh làm gì tiểu sư muội thế?”
Chỉ có vài phút ngắn ngủi thôi mà có thể khiến tiểu sư muội thành ra thế này, hơi ác quá rồi đấy!
Vân Thâm nhìn chằm chằm lên gương mặt tái nhợt của Ninh Tịch, nhớ lại chuyện vừa xảy ra ở đồn cảnh sát, anh ta mím môi lạnh lùng nhìn Phong Tiêu Tiêu: “Câm miệng! Cô ta mà yếu đuối thế à?”
“Ờ thì…” Phong Tiêu Tiêu nghĩ nghĩ một hồi, tỏ ý rất có lí, gật đầu lầm bầm: “Cũng phải… nếu thật sự yếu như vậy, sớm đã bị anh làm tức chết trăm lần rồi… Thế chuyện là sao? Chuyện gì khiến tâm trạng của Tiểu sư muội bị kích động đến vậy?”
Trong xe lập tức yên tĩnh xuống, sau đó Đường Dạ nói: “Có thể là vì buổi thử vai hồi sáng.”
Annie nghĩ rồi cũng nói: “Tối qua anh Tịch có nói với em sáng nay anh ấy phải đi thử vai, ngoài ra cũng không nói sáng còn có chuyện gì khác không, sau khi buổi thử vai kết thúc anh ấy lập tức chạy thẳng tới đây luôn…”
Thế nên, có lẽ chỉ có thể là vì chuyện này thôi.
“Lấy đoạn video thử vai của cô ta về cho tôi!” Vân Thâm thâm trầm nói.
Khóe miệng Phong Tiêu Tiêu giật giật: “Lão Đại à, chuyện này không ổn đâu?”
Vân Tâm lạnh lùng đảo mắt tới: “Cô rảnh lắm đúng không? Nhiệp vụ cấp S đã hoàn thành chưa?”
Vẻ mặt Phong Tiêu Tiêu lập tức như ăn phải shit: “Ha ha, tôi đi ngay đây! Tôi đi là được chứ gì…”
Ba năm trước, sư phụ có giao cho cô một nhiệm vụ cấp S là ám sát một nhân vật quan trọng, nhưng người đó thật sự quá khó giải quyết, ròng rã ba năm trời cô không thể tìm được cơ hội ra tay, đã tròn ba năm rồi đấy! Đối với cô mà nói đây đúng là một sự sỉ nhục!
Mẹ nó nữa, đợi tên kia rơi vào tay cô rồi, cô nhất định sẽ hiếp xong rồi giết chết hắn!!!
Phong Tiêu Tiêu nhục nhã chạy mất, còn Đường Dạ vẫn nghe theo lời Vân Thâm giúp anh ta lấy đoạn video thử vai hồi sáng về.
Đường Dạ: “Đã gửi vào điện thoại anh rồi.”
Vân Thâm đeo tai nghe vào, bật đoạn video lên.
Không biết anh ta nhìn thấy gì mà sắc mặt ngày càng kém, xem được một nửa thì ném điện thoại đi, u ám nhìn cô gái đang nằm trên ghế, ngón tay thon dài lạnh lẽo miết lấy cái cằm xinh đẹp của cô: “Ngu ngốc…”
Annie thấy tay Vân Thâm bóp ngày càng mạnh, cằm Ninh Tịch đã bị bóp đỏ lên liền lo lắng không thôi: “Anh… Anh Thâm, để em đưa anh Tịch về nghỉ nhé?”
Người đàn ông kia lạnh lùng nhìn cô: “Tới chỗ tôi.”
Annie sợ hãi khuyên, “Nhưng… anh Thâm… chỗ anh đáng sợ lắm… anh Tịch sẽ bị sợ đấy… Giờ tinh thần của anh ấy không chịu nổi đả kích đâu… anh ấy cần nghỉ ngơi thật tốt…”
Vẻ mặt tên kia đáng sợ quá nên giọng Annie ngày càng nhỏ lại.
Kết quả là, kẻ nào đó trước giờ luôn chuyên quyền độc đoán sao có thể nghe theo ý kiến của ai khác được, thế nên cuối cùng vẫn đưa Ninh Tịch về nhà ma của mình…
...