...
Ninh Tuyết Lạc nghe vậy thì trái tim thoáng run lên, nhưng mà trên mặt cô ta là vẻ dịu dàng vô hạn: “Đứa trẻ này đến quá đột ngột nhưng cũng khiến chị rất vui mừng, chỉ là Tô Diễn… anh ấy nói rằng trong khoảng thời gian này Tinh Huy có quá nhiều sự vụ phức tạp, bận rộn cho nên rất ít khi về nhà…”
Sự vụ phức tạp, bận rộn?
Hàn Tử Huyên thoáng ngây ra.
Bởi vì Ninh Tịch quay về, cho nên trong khoảng thời gian này nghệ sỹ của Tinh Huy bị áp đến mức có chút không thể thở nổi, so sánh với thời kỳ đỉnh cao trong quá khứ là căn bản không đáng để so sánh. Tô Diễn lại là đại cổ đông của Tinh Huy, những chuyện bình thường vốn dĩ là không cần anh ta phải động tay, anh ta làm gì mà bận đến nỗi không có thời gian để chăm vợ mình đang mang thai?
Nếu như nói đến thì… hành động của Tô Diễn ở công ty trong khoảng thời gian này sợ rằng cũng chỉ có….
Một suy đoán kinh người đột nhiên nảy ra trong óc của Hàn Tử Huyên, cô ta cố ra vẻ bình tĩnh nhìn Ninh Tuyết Lạc thử thăm dò: “Chị Tuyết Lạc, chuyện Tô tổng muốn kéo Ninh Tịch về Tinh Huy của chúng ta chị có biết không?”
Trong đáy mắt Ninh Tuyết Lạc lóe lên vẻ căm hận nhưng trên mặt lại chỉ để lộ ra vẻ khiếp sợ, cô ta đột nhiên trợn to mắt nhìn Hàn Tử Huyên với vẻ không thể tin tưởng nổi.
“Cái gì? Anh… anh ấy thế nhưng lại muốn lôi kéo Ninh Tịch về Tinh Huy?”
Phản ứng của Ninh Tuyết Lạc khiến Hàn Tử Huyên thấy thầm giật mình.
“Chị Tuyết Lạc, chị không biết sao? Em cũng cảm thấy rất kỳ lạ, Tô tổng đang yên đang lành lại kéo Ninh Tịch về Tinh Huy của chúng ta làm gì? Phải biết rằng ngay từ ban đầu cô ta vốn là người bị Tinh Huy của chúng ta đá ra ngoài, bây giờ lại phải bỏ ra một đống tiền để kéo cô ta về. Thế này mà để người khác biết được thì bọn họ sẽ cười nhạo vào mặt Tinh Huy chúng ta mất thôi!”
Vẻ mặt của Ninh Tuyết Lạc càng lúc càng khó coi, cô ta cúi đầu, bên môi là nụ cười chua chát khổ sở.
“Tại sao… tại sao cô ta vẫn không chịu buông tha cho Tô Diễn.”
“Ninh phó tổng! Ninh Tịch cô ta… cô ta… cô ta và Tô tổng…” Hàn Tử Huyên kinh ngạc đến sững sờ.
Ninh Tuyết Lạc dường như nhận ra mình vô ý nói lỡ miệng liền vội vàng đưa tay ra che miệng, gương mặt xinh đẹp trắng bệch nhìn Hàn Tử Huyên với vẻ thê lương: “Không có… không có chuyện gì đâu, Ninh Tịch cô ấy… chẳng qua cô ấy đã quen biết với Tô Diễn từ trước đó rất lâu rồi. Tuy rằng trước kia là Ninh Tịch có ái mộ Tô Diễn, nhưng đó đều là chuyện của quá khứ rất lâu về trước rồi, bây giờ bọn họ… không liên quan gì đến nhau nữa… chẳng có quan hệ gì đến nhau hết…”
Ninh Tuyết Lạc càng nói tiếng lại càng nhỏ, trong giọng nói chất chứa tủi hờn và xót xa, khiến người khác nghe thấy mà đau lòng.
Có đánh chết Hàn Tử Huyên cô ta cũng không thể ngờ được sự thật thế nhưng lại như thế này! Ninh Tịch và Tô Diễn thế nhưng lại biết nhau từ trước rồi? Hơn nữa trước đây Ninh Tịch lại còn từng theo đuổi Tô Diễn?
Một loạt tin tức này khiến Hàn Tử Huyên chấn động không thôi, cô ta lại nghĩ đến trong khoảng thời gian này Tô Diễn liên tiếp tìm cách để lôi kéo Ninh Tịch về Tinh Huy, lại nghĩ đến việc Ninh Tuyết Lạc đang mang thai mà Tô Diễn lại mượn cớ không về.
“Ninh Tịch này thật là quá đáng! Bây giờ chị đang có thai! Thế nhưng cô ta lại dùng thủ đoạn dơ bẩn để quyến rũ Tô tổng! Cô ta có còn là con người nữa hay không! Ngày trước cô ta hại chị phải rút lui khỏi giới giải trí còn chưa đủ hay sao, bây giờ thế nhưng lại muốn chen chân vào chuyện của chị với Tô tổng!” Hàn Tử Huyên cố ý tỏ ra phẫn nộ nhưng trong lòng đã sớm vui vẻ đến tưng bừng.
Được lắm Ninh Tịch! Tao tưởng mày có bản lĩnh gì lớn lắm cơ chứ, hóa ra vẫn là một con đĩ không biết xấu hổ mà thôi!
Trong vô thức, cô ta vụng trộm liếc nhìn về phía kẽ hở của ghế sofa, dưới ánh đèn có cái gì đó thoáng lóe lên, đó chính là chiếc camera mini cô ta đã chuẩn bị từ trước đó. Vốn dĩ cô ta cũng chỉ định thăm dò chút tin tức từ Ninh Tuyết Lạc thôi, ai mà ngờ… cái tin tức này thế nhưng lại “hot” đến thế này.
Ninh Tuyết Lạc nước mắt lã chã ngẩng đầu lên, cắn môi nhìn Hàn Tử Huyên lắc đầu.
“Không phải… không phải thế đâu…Tô Diễn anh ấy… anh ấy sẽ không làm vậy với chị đâu…. anh ấy bận thật mà, không phải… không phải vì Ninh Tịch đâu…”
Giọng của Ninh Tuyết Lạc lúc này đầy chua chát và nghèn nghẹn, biểu cảm thì cố gắng che giấu sự tủi thân ấm ức to lớn, âm thầm cắn răng nhẫn nhịn.
Hàn Tử Huyên vừa an ủi tâm trạng mất kiểm soát của Ninh Tuyết Lạc vừa nheo nheo mắt lại, trong đáy mắt cô ta lóe lên ánh sáng lạnh lẽo của sự độc ác.
Ninh Tịch, tao không tin lần này mày còn thoát được!
Mà, Ninh Tuyết Lạc đang được Hàn Tử Huyên an ủi thì lại đang cúi đầu che giấu vẻ thâm độc trong mắt mình.
...