...
Ba thằng bé sững người, sau đó cười ầm lên: “Mày nói gì cơ? Đánh nhau? Mày nghĩ cho kĩ đi nhé, chồng mày nhỏ con thế, sợ không chịu nổi một đấm của tao đâu!”
Ninh Tịch đen mặt, Lục Đình Kiêu thuộc kiểu người mặc đồ trông gầy nhưng cởi ra thì múi nào ra múi đó đấy nhé! Ai như hắn trông như tiêm thuốc kích thích, cả người cơ bắp trông phát tởm lên được!
Mẹ đứa bé kia cười nhạo: “Chồng cô cũng đen đủi thật đấy, lấy phải một con đàn bà không có đầu óc như cô, tôi nghĩ cô nên đi nhanh đi thì hơn! Ha ha ha…”
Ninh Tịch nhìn đồng hồ, tỏ ra mất kiên nhẫn: “Đừng nhiều lời nữa, có đánh hay không thì nói!” Không đánh nhanh là Lục Đình Kiêu quay lại đấy!
Ba thằng bé liền nói: “Đánh! Tất nhiên là đánh rồi! Có điều, mày có thể quyết định thay chồng mày được à? Lỡ nó không dám đánh nhau với tao thì sao?”
Ninh Tịch cau mày: “Tôi có nói là để chồng tôi đánh nhau với anh à?”
“Không phải mày nói muốn đánh nhau sao! Đệch! Chơi ông chắc!” Tên đó kích động.
Ninh Tịch để gấu sang một bên, sau đó dắt Tiểu Bảo ngồi xuống chiếc ghế trong góc: “Bảo bối, con nhắm mắt lại, đếm ngược một trăm rồi hãy mở mắt nhé.”
Tuy Tiểu Bảo rất lo cho mẹ nhưng nhóc cũng rất tin mẹ nên ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Ninh Tịch hôn một cái lên gương mặt tròn trĩnh của Tiểu Bảo, sau đó quay lại nhìn tên đàn ông to con kia gằn từng chữ: “Tôi nói là… tôi đánh với anh.”
“Mày…? Ha ha ha ha ha…” Tên đó như thể nghe thấy câu chuyện nực cười nào đó.
Các phụ huynh và giáo viên ở xung quanh cũng ngẩn ra…
“Cô… cô này có phải điên rồi không?”
“Ai biết! Cô ấy muốn làm gì vậy?”
“Bảo vệ đâu? Sao bảo vệ vẫn chưa tới! Cứ thế này kiểu gì cũng có án mạng đấy!”
…
Ninh Tịch không còn thời gian mà trì hoãn nữa, lập tức khiêu khích: “Không ngại nói với anh, công phu của tôi rất tốt, từ nhỏ tôi đã tập võ rồi! Anh Tôn, chắc không phải là anh sợ tôi nên không dám chứ gì? Nếu không dám đánh, vậy thì lập tức xin lỗi tôi với con trai tôi ngay, sau đó thì cút đi đừng có làm mất thời gian của tôi!”
“Đệch!!! Tao phải sợ mày á? Đấy, mọi người đều thấy rồi đấy, không phải ông đây ức hiếp phụ nữ, mà là cô ta tự mình tìm chết đấy nhé!” Cơn lửa giận của gã bị đốt bùng lên.
Mọi người vây xem nhìn Ninh Tịch như nhìn một kẻ ngớ ngẩn, lúc đầu còn thấy đồng cảm và lo lắng cho cô, không ngờ đầu óc cô gái này lại không bình thường như vậy…
Gì mà từ nhỏ đã tập võ? Nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn, yểu điệu của cô, chắc không phải là mấy món võ phòng thân cho nữ đấy chứ?
Tên kia cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ đen, lộ ra cơ bắp đáng sợ, hung tợn nói: “Người không liên quan thì lui lại phía sau, chẳng may làm mấy người bị thương tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy!”
Nhất thời, tất cả mọi người đều lùi lại ba bước theo phản xạ.
“Mẹ bé Lục Kình Vũ, cô bình tĩnh lại đã! Không được! Không được đâu! Cô mau quay lại đây đi! Lỡ bị thương thì chúng tôi biết ăn nói thế nào với anh nhà cô! Anh Tôn, anh cũng đừng để bụng nữa! Chúng tôi sẽ tặng con anh một chú gấu khác!”
Cô giáo khuyên can mãi cũng không thấy ai nghe, vừa gọi bảo vệ vừa cấp tốc gọi cho Lục Đình Kiêu.
“Ba ba cố lên! Đánh chết cô ta, đánh chết cô ta đi!” Đứa bé kia ở bên cạnh la hét ồn ào.
“Hây” Ba thằng nhóc gào lên một tiếng, chuẩn bị xuất chiêu.
Tim mọi người thọt hết lên cuống họng…
Ninh Tịch không nhúc nhích, lúc tên đó ra tay, cô lấy bên chân bị thương làm điểm tựa, chân còn lại như một mũi tên văng ra khỏi cung, đá một cái…
Sau đó, một tiếng “rầm” lớn vang lên, mọi người chưa kịp phản ứng lại có chuyện gì, cơ thể vạm vỡ của gã đàn ông kia đã nặng nề đổ xuống đất, sau đó liền nhổ ra một chiếc răng còn dính máu…
Một chiêu đã gục.
Mặt tất cả mọi người: “___”
Khoảnh khắc Ninh Tịch đạp bay ba thằng bé kia, Lục Đình Kiêu cũng đã nhận được điện thoại của cô giáo, anh đang lái xe được nửa liền nhấn ga tăng tốc quay trở lại.
Sau đó, liền thấy bà xã vừa nãy đồng ý sẽ ngoan ngoãn đợi anh giờ đã đạp bay một người đàn ông to lớn…
...