Chương 324: Ba cũng nhớ cô ấy


...

Tô Dĩ Mạt dùng ngón tay gẩy gẩy cái nắp hộp quà, tùy ý liếc một cái, không quan tâm nói:“Muốn kết phường với tôi, cô ta cũng xứng?”

Cô có một người đàn ông tôn quý như thế bảo vệ và làm chỗ dựa, sao phải liên minh với bất kì kẻ nào.

Triệu Mỹ Hinh đương nhiên biết cô ta đang nghĩ cái gì nhưng vẫn cố mà khuyên nhủ: “Không thể nói thế được, quan trọng không phải là Ninh Tuyết Lạc mà là thế lực đằng sau lưng cô ta. Sau lưng cô ta có Ninh gia, hơn nữa bạn trai cô ta lại là Tô Diễn, thực lực không thể khinh thường.”

“Em cũng biết, nhà họ Tô dạo gần đây đang rất nổi trội ở Đế Đô mà, người ta kéo đàn kéo lũ đến nịnh bợ họ đấy, bây giờ có cơ hội tốt thế này đưa lên tận cửa, cứ nể mặt cô ta một lần thì đã sao!”

Tuy rằng tất cả mọi người trong cái vòng giải trí này đều cho rằng Tô Dĩ Mạt có quan hệ mờ ám với cao tầng của Lục thị, nhưng Triệu Mỹ Hinh hằng ngày đi theo cô ta thì biết rất rõ thực ra Tô Dĩ Mạt chưa bao giờ có liên hệ tư nhân với cao tầng của Lục Thị cả.

Thế nên thực ra trong lòng Triệu Mỹ Hinh vẫn rất bất an nhưng mà trước giờ vẫn không dám nhắc đến chuyện này trước mặt Tô Dĩ Mạt.

Nhắc đến là sẽ bị ăn chửi ngay lập tức!

Cái Tô Dĩ Mạt không thể tha thứ nhất đó chính là có người nghi ngờ tình cảm giữa cô ta và Lục Đình Kiêu…

Lúc Tô Dĩ Mạt nghe đến thế lực của nhà họ Tô và nhà họ Ninh thần sắc thoáng dao động.

Triệu Mỹ Hinh thấy thế không ngừng cố gắng khuyên tiếp: “Đúng rồi, Dĩ Mạt em đã nghe chuyện xảy ra tối hôm qua chưa?”

“Chuyện gì?” Tô Dĩ Mạt hỏi.

Triệu Mỹ Hinh lập tức ghé vào tai cô ta khe khẽ nói nhỏ: “Tối hôm qua Ninh Tuyết Lạc tổ chức party ở nhà, vừa vặn Ninh Tịch lại ở trên tầng trên thế là Ninh Tuyết Lạc liền kéo bè kéo lũ lên muốn làm nhục cô ta một trận, kết quả là…”

Triệu Mỹ Hinh sinh động kể lại toàn bộ quá trình, sau đó trên mặt tràn đầy nhạc nhiên cùng cảm thán: “Cả một phòng chứa quần áo to như thế mà toàn bộ quần áo trong đó đều là nhãn hiệu của GE cả.”

Còn một câu mà Triệu Mỹ Hinh không dám nói, trong Thịnh Thế cho dù là Tô Dĩ Mạt e rằng cũng không có cái đãi ngộ đó.

Tô Dĩ Mạt cau mày: “GE?”

“Đúng thế, đó là trang phục của Gabriel Elvis thiết kế, không phải là em cũng rất thích à? Lần trước trong lễ khai mạc em cũng muốn mặc trang phục của hãng đó còn gì, kết quả là… Kết quả là chị không lấy được…” Triệu Mỹ Hinh lí nhí nói.

Lúc đó cô ta khó khăn lắm mới tìm được một chiếc, kết quả nửa đường lại bị người ta chặn lại ra giá cao mua mất, sau đó còn bị Tô Dĩ Mạt mắng cho một trận, cho nên ấn tượng về vụ này sâu lắm…

Quả nhiên nghe đến đây một kẻ không chấp nhận bất kì kẻ nào có thể vượt qua mình trên bất kì phương diện nào như Tô Dĩ Mạt ngay lập tức vẻ mặt liền tái mét, trợn mắt lạnh lùng nói: “Chẳng qua là một con tốt thí mà Thịnh Thế lấy đến để chế giễu Tinh Huy thôi, có thể làm nên được trò chống gì đây? Nhưng mà có thêm bạn bè cũng không sao, phía bên Ninh Tuyết Lạc chị cứ xem mà làm!”

“Được, cứ giao cho chị!”



Lục trạch.

Tiểu Bảo vẫn nằm bò trên bệ cửa sổ ngây người như mọi khi.

Ngắm cảnh vật ngoài cửa sổ một hồi lâu, cậu nhóc liền rút điện thoại ra nhắn tin cho ba ba: “Nhớ.”

Nhóc nhớ cô Tiểu Tịch quá.

Tuy rằng mới gặp trước đó không lâu.

Trong văn phòng của Tổng giám đốc Tập đoàn Lục Thị, ánh mắt người đàn ông cầm di động vô cùng dịu dàng, sau đó anh cũng nhắn lại cho con trai một cái tin: “Ba cũng nhớ cô ấy.”

Tiểu Bảo nhanh chóng trả lời anh bằng một cái dấu “?”, ý của nhóc là làm thế nào thì nhóc mới có thể gặp được cô Tiểu Tịch.

Lục Đình Kiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ nghĩ một lúc, sau đó cúi xuống nhắn tin trả lời lại…

Vài phút sau Tiểu Bảo đọc xong tin nhắn nhanh nhẹn trèo xuống ghế, sau đó chạy ra phòng khách.

Trong phòng khách, Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý đang nói chuyện thấy Tiểu Bảo chạy đến, vội vàng thu đống ảnh với tư liệu của mấy cô tiểu thư nhà giàu vào, sau đó tươi cười vui vẻ nhìn cháu nội.

...