...
Bệnh viện Đế Đô.
Cửa thang máy mở ra, mẹ con Quan Tử Dao vừa bước ra khỏi thang máy liền thấy một người đang đứng cuối hành lang lau nước mắt, đó chính là Nhan Như Ý.
“Chị Lục! Chị không sao chứ?” Bà Quan vội vàng tỏ vẻ ân cần bước lên an ủi.
Quan Tử Dao không dám lại gần quá, đứng nép sau lưng mẹ mình áy náy nói: “Dì, Tiểu Bảo sao rồi ạ?”
Nhan Như Ý vội vàng lau nước mắt, khôi phục vẻ mặt bình thường nhìn hai người rồi trả lời: “Tiểu Bảo đã tỉnh, may không bị thương gì, chỉ là hơi hoảng sợ.”
Lúc này Nhan Như Ý đã hoàn toàn khác với hình ảnh bà bán cá tối qua, trở lại vẻ cao quý ưu nhã vốn có của mình.
Hai mẹ con Quan Tử Dao liếc mắt nhìn nhau, hoảng sợ à? Quả nhiên…
“Chỉ cần người không sao là tốt rồi, người không sao là tốt rồi…” Khuôn mặt bà Quan tràn đầy vẻ may mắn, vỗ ngực rồi kéo Quan Tử Dao xin lỗi: “Chị Lục, chuyện lần này thật có lỗi quá, chị và anh trách cũng đúng! Tử Dao rất buồn vì chuyện này, trở về vẫn luôn tự trách, cơm ăn không vào, còn chưa uống lấy hớp nước nào!”
Nhìn dáng vẻ tiều tụy và sắc mặt tái nhợt của Quan Tử Dao, Nhan Như Ý thở dài một cái rồi nói: “Người nên nói xin lỗi là tôi, tối qua tôi kích động quá. Tử Dao, dì xin lỗi, cháu còn đau không?”
Thấy Nhan Như Ý đổi thái độ, mắt Quan Tử Dao lập tức hơi sáng lên: “Dì, cháu không sao! Chỉ cần dì tha thứ cho cháu, muốn cháu làm gì cũng được! Cháu có thể giúp dì chăm sóc cho Tiểu Bảo.”
Nhan Như Ý nhã nhặn từ chối: “Cháu có tấm lòng này là dì cảm ơn lắm rồi, nhưng không cần đâu, bên cạnh Tiểu Bảo đã có người chăm sóc rồi.”
Nghe thấy thái độ né tránh của Nhan Như Ý, mẹ con nhà họ Quan lại càng chắc chắn nhưng gì mà Quan Tử Hào nghe ngóng được là đúng.
Bà Quan lại trấn an Nhan Như Ý thêm mấy câu, thấy thái độ của Nhan Như Ý hòa hoãn thì thứa cơ hỏi dò: “Chị dâu, tục ngữ nói “đại nạn không chết ắt có phúc”, bây giờ công ty không sao, Tiểu Bảo cũng được cứu rồi, sau này chắc chắn sẽ khổ tận cam lai! Nhưng xảy ra nhiều chuyện như thế thì vẫn có chút xui, cần một việc vui xông nhà mới được, chị thấy sao?”
Nhan Như Ý nghe vậy thì nét mặt liền thay đổi, lập tức hiểu được ý của bà ta.
Lúc đầu, Nhan Như Ý vẫn còn đang nghĩ sau này sẽ tìm cơ hội thích hợp để nói chuyện này, nhưng bà ta đã mở miệng thì bà cũng không muốn kéo dài nữa. Vì thế, Nhan Như Ý hơi suy nghĩ một chút xong liền nhìn bà Quan nói: “Em Quan này, chuyện này sở dĩ chị không trách Tử Dao là vì chung quy Tử Dao cũng chẳng phải thân thích, chị không có tư cách yêu cầu nó làm bất cứ chuyện gì vì Tiểu Bảo nhà chị. Tình hình lúc đó, nếu Tử Dao làm gì thì rất có thể sẽ bị liên lụy, vì thế chị cũng không trách nó.”
Nghe thấy lời này của Nhan Như Ý có vẻ như là muốn phủi sạch quan hệ, sắc mặt của bà Quan lập tức thay đổi, Quan Tử Dao cũng cau mày.
Nhan Như Ý nhìn hai người, lại nói tiếp: “Mà Ninh Tịch… có thể nói… lần này… mạng Tiểu Bảo nhà chị là do con bé cứu về! Là con bé dùng mạng mình để đổi lại!”
Nhan Như Ý nói mà vành mắt lại hơi chua xót, lúc sau mới từ từ nói tiếp: “Làm người phải giữ lấy lương tâm, nếu như đến nước này mà chị còn nghi ngờ con bé, ngăn cản con bé và Đình Kiêu ở bên nhau thì cũng quá khiến lòng người rét lạnh!”
Trong lúc mặt bà Quan và Quan Tử Dao đang biến sắc, Nhan Như Ý cũng chốt một câu: “Vì thế bất kể con bé ra sao, có tỉnh lại hay không thì người con dâu này, chị cũng thừa nhận rồi!”
...