...
Tô Diễn hừ một tiếng, sắc mặt âm trầm, nện một quyền trên cửa xe.
Rõ ràng có một khoảng thời gian trước thái độ của cô với hắn đã mềm mỏng đi ít nhiều, vì cái gì mà thái độ hiện tại lại khôi phục vẻ lạnh lùng sắc bén?
Không, việc này làm đầu óc Tô Diễn không ngừng suy nghĩ, đầu óc đều bị chiếm bởi Ninh Tịch, không thể khống chế…
……
Buổi sáng ngày hôm sau.
Nhìn dưới lầu người giúp việc không ngừng khiêng đồ vật ra ra vào vào, Ninh Tịch có chút kỳ quái, “Đây là, mọi người đang làm gì vậy?”
“Tịch tiểu thư, đây đều là quà người ta mang tới mừng thọ.” Viên quản gia trả lời nói.
“Mừng thọ?”
“Đúng vậy, sắp tới là ngày sinh nhật của lão gia.”
“Khó trách……” Ninh Tịch lộ ra thần sắc đã hiểu.
Tiệc mừng thọ này mời khách chắn hẳn toàn là những nhân vật nổi tiếng và có địa vị cao, những người khác không đủ tư cách được mời, lại muốn nịnh bợ người Lục gia một chút, tự nhiên như ong vỡ tổ thừa dịp này mang quà tới.
“Dậy rồi, đêm qua ngủ ngon chứ?” Lục Đình Kiêu từ phòng ngủ đi ra.
Ninh Tịch gật gật đầu, thuận miệng hỏi một câu, “Ba mẹ anh sắp đến sinh nhật à?”
“Ừ.”
Ninh Tịch gãi gãi tóc, mày nhíu lại nói, “Đến lúc đó có phải Tiểu Bảo cần công khai xuất hiện không?”
Lục Đình Kiêu biết cô lo lắng, trả lời nói, “Hai năm nay bởi vì tâm trạng của Tiểu Bảo không tốt, cũng không có bắt nó tham dự. Còn việc mừng thọ năm nay, chỉ cần Tiểu Bảo đến đó xem một chút là được.”
Ninh Tịch lúc này mới thoáng yên tâm, “Anh trong khoảng thời gian này chắn là rất bận, buổi sáng em vừa vặn không có việc gì, hôm nay để em đưa Tiểu Bảo đi học nha?”
Ninh Tịch vừa dứt lời, trên đùi lập tức mềm nhũn, bên dưới chân đã bị Tiểu Bảo ôm chặt lấy cọ cọ, ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ tỏa ánh sáng, hiển nhiên là đã nghe được cô tiểu Tịch muốn đưa nó đến trường học.
Còn Lục Đình Kiêu đứng ở kia, hiển nhiên so với đống rơm cũng không khác biệt lắm!
……
Cơm sáng xong, Ninh Tịch thay một cái váy dài, cặp tóc màu hồng nhạt, hóa thành một bà mẹ ôn nhu vô cùng đảm đang, vui vui vẻ vẻ mà đưa Tiểu Bảo đến trường học.
Bởi vì có cô Tiểu Tịch đi cùng, tâm trạng Tiểu Bảo vô cùng tốt, bình thường luôn là lạnh như băng, so với người máy cũng không sai biệt lắm. Dọc theo đường đi nhìn thấy rất nhiều phụ huynh đưa con đi học khác, trên mặt Tiểu Bảo lại đang mỉm cười, vô cùng soái!
Mấy phụ huynh này nhìn đều nhịn không được cảm thán, “Tôi còn tưởng rằng Lục Kình Vũ bị tự kỷ đó, nhìn không phải vẫn tốt sao?”
“Đúng vậy, bất quá, đứa bé này giống như chỉ thân với mẹ nó thôi.”
“Tiểu bánh bao lúc cười rộ lên quả thật quả thực rất mê người nha, hơn nữa lúc cười rộ lên nhìn rất giống mẹ, trưởng thành rồi chắc chắn sẽ làm điên đảo không ít cô gái đâu!”
“Lại nói… tại sao ta nhìn vị Lục phu nhân kia có chút quen quen?”
“Bị bà nói như vậy tôi mới để ý, nhìn kỹ quả thật giống một nữ minh tinh trẻ mới nổi nha!”
“Tôi biết bà nói chính là ai, có phải nữ minh tinh trong Thiên Hạ cùng Giang Mục Dã đóng vai tình lữ không? Tôi còn rất thích cô ấy đó! Bất quá, chỉ là lớn lên có vài điểm giống thôi, nhìn khí chất của cô ấy như vậy sao có thể là một người được!”
……
Sau khi đưa bánh bao nhỏ đến lớp học, Ninh Tịch ở hành lang đụng phải cô giáo của Tiểu Bảo.
“Ai, Lục thái thái!” Vương lão sư vội vàng gọi cô lại.
Ninh Tịch xoay người: “Cô giáo Vương!”
“Lục thái thái, nhìn thấy cô vừa lúc, tôi vừa vặn muốn tìm cô nói chuyện, cô hiện tại có thời gian chứ?”
“Có!” Ninh Tịch vội vàng gật đầu, trong lòng khó tránh khỏi có chút lo lắng, không biết giáo viên của Tiểu Bảo đột nhiên tìm cô có chuyện gì, chẳng lẽ là Tiểu Bảo ở trường học xảy ra chuyện gì sao?
...