...
Zeus liếc Phong Tiêu Tiêu một cái rồi lại nhìn những người khác, ông ta kích động nói: “Lão Đại, chắc mấy người bên cạnh cô chính là mấy vị đại nhân Đường Môn đúng không!”
Ông ta vừa dứt lời thì đám tiểu lâu la với tên đeo vòng liền trợn tròn mắt lên.
Này… này là chuyện gì…
Người bọn họ muốn giết lại chính là lão Đại của Solomon bọn họ… mà mấy người còn lại đều là “sát thần” của Đường Môn…
Tên đeo vòng run lẩy bẩy, quỳ “phịch” xuống đất một cái: “Thật thật thật… thật xin lỗi… Lão Đại, tôi không biết… tôi thật sự không biết cô cùng mấy vị đại nhân…”
“Lão Đại, đây là có chuyện gì? Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Lúc này Zeus mới chú ý tới đám Jason, ông ta không kìm được nhíu nhíu mày.
“À không có gì, lúc nãy bọn tôi đang ăn cơm, mấy người này đột nhiên nhảy ra muốn giết chúng tôi.”
“Lão Đại, cô nói cái gì!!!”
“Thằng chó này muốn giết ngài?”
Jason sắp khóc tới nơi: “Lão Đại, ngài nghe tôi giải thích đi mà! Chuyện không như ngài nghĩ đâu, là tôi… là tôi lén nhận một “đơn hàng”, bên kia muốn mạng của nữ nghệ sĩ người Trung Quốc có tên là Ninh Tịch, tôi không biết… không biết thân phận của cô ấy lại là…”
Ninh Tịch nghe thế thì nhướng mày: “Hả? Có người muốn mạng tôi á?”
“Vâng… đúng vậy, đối phương ra giá hơn nghìn vạn… tôi… tôi nhất thời mê tiền…”
Jason vừa dứt lời, Đường Lãng đã ôm bụng cười lăn lộn: “Phụt há há há há há há há há há… cười chết tôi mắt! Mạng của “tay súng nghìn mặt” – Đường Tịch trong truyền thuyết lại chỉ có giá hơn nghìn vạn, rồi lại còn phái người cấp này đi há há há..”
Mế! “Tay súng nghìn mặt” – Đường Tịch!!! Đường Tịch chẳng phải là nam sao???
Vẻ mặt Jason nhìn Ninh Tịch lúc này đã phải nói là kinh hoàng.
Sắc mặt Ninh Tịch phải nói là đen như đáy nồi: “Huynh đủ rồi đó nha! Đầu huynh còn chả đáng một xu nhé!”
“Hì hì, này dê con, thằng đần nào mời mày thế?” Phong Tiêu Tiêu cười hì hì hỏi.
Jason có chút khó khăn nói: “Cái này… này… đại nhân à, luật trong nghề… ngài cũng hiểu…”
Nếu gã mà nói ra tên của người thuê thì cũng không cần lăn lộn làm gì nữa.
Jason vừa dứt lời đã bị Buddy hung hăng đạp cho một đạp ngã lăn ra mặt đất: “Shit! Thằng đần này! Mẹ nó chứ, trong đầu mày chứa phân à!!!”
Jason bị đạp đau muốn chết nhưng cũng nhờ đó mà đầu óc cũng tỉnh táo lại. Hiện giờ cái mạng nhỏ của gã còn chẳng giữ nổi rồi thì quy củ trong nghề là cái vẹo gì chứ.
Trái lại, Ninh Tịch chỉ quơ quơ tay không thèm để ý nói: “Được rồi, hắn ta không nói thì tôi cũng biết là ai.”
Có Đại thần Hàn Kiêu ở cạnh thì chắc chắn sẽ không còn tên mắt mù nào dám động đến cô nữa, đây có lẽ chỉ là chút tôm tép mà thôi, thậm chí có khi còn không phải người trong giới.
Tuần lễ thời trang Lorraine mới kết thúc không lâu mà cô đã bị tập kích, cộng thêm chuyện súng giả bị đổi thành súng thật khi ở đoàn làm phim Biệt Đội Điệp Viên Perak…
Ninh Tịch thử thăm dò Hói: “Chị hỏi chú, người thuê chú có phải đã từng thuê chú bắt cóc một du học sinh người Hoa, sau đó uy hiếp chị của cậu ta làm việc cho mấy người đúng không?”
Thấy chuyện lúc trước cũng bại lộ, Jason run lên một cái rồi khai bằng sạch: “Vâng… đúng thế… Lão Đại, em không dám nữa! Em lập tức từ chối “đơn hàng” này! Cũng không bao giờ liên hệ hay có quan hệ gì với bên kia nữa!”
Ninh Tịch không biết nghĩ đến cái gì mà cười một tiếng: “Cái này thì không cần đâu.”
...