Chương 130: Ta chết rồi thì cần gì phải sợ thế gian này hủy diệt


...

Hoàng hôn. Trong một biển trúc.

Hai cô gái đứng đối diện nhau, một người toàn thân đỏ thẫm rực rỡ, một người đồ trắng thanh thuần.

Ánh mắt của Thượng Quan Ánh Dung đầy vẻ chính nghĩa: “Mạnh Trường Ca, ta có thể thông cảm cho việc ngươi muốn báo thù thay cho huynh trưởng nhưng ngươi giết Hiền phi còn chưa đủ sao, chẳng lẽ muốn phá hủy cả thiên hạ này mới hài lòng?”

Tay áo màu đỏ của Mạnh Trường Ca bay trong gió như ngọn lửa bốc cháy hừng hực giữa trời, nàng dùng ánh mắt như nhìn một con kiến hôi mà quan sát người đang đứng trước mặt: “Thiên hạ này vốn là Mạnh gia ta đổi mạng mà có, bây giờ ta muốn phá hủy nó thì có sao?”

Thượng Quan Ánh Dung nghe vậy liền căm phẫn nói: “Ngươi… ngươi thật không thể nói lý! Ngươi cũng từng là một tướng quân, cũng từng bảo vệ đất nước này, vậy mà tại sao lòng dạ lại nhỏ mọn như vậy? Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thấy cảnh trăm năm chiến hỏa, sinh linh đồ thán hay sao?”

Tóc của Mạnh Trường Ca bay trong gió, đôi mắt nhìn những móng tay dài tinh xảo, điên cuồng nói: “Ta chết rồi thì cần gì phải sợ thế gian này hủy diệt?”

“Quá hoàn hảo!” Quách Thắng Khải kích động đến nỗi ngoài từ hoàn hảo ra ông không biết nên dùng từ gì khác để hình dung nữa.

Hôm nay, Diệp Linh Lung cố ý đến trường quay vì cảnh quay này, sau khi xem xong thì thở phào một cái, lộ vẻ an tâm: “Thật ra thì trong bộ phim lần này, nhân vật khiến tôi dốc nhiều tâm huyết nhất không phải là Thượng Quan Ánh Dung mà là Mạnh Trường Ca. Lúc đầu, khi tôi tạo ra Mạnh Trường Ca, vốn không phải dùng con mắt phản diện để xây dựng, chính diện hay phản diện đều là do khán giả quyết định. Mà khán giả hiểu nhân vật ấy như thế nào thì phải nhờ vào diễn viên rồi. Diễn không tới thì Mạnh Trường Ca chính là một nhân vật khiến tất cả mọi người đều hận, nhưng nếu diễn được cái hồn của Mạnh Trường Ca thì đây sẽ là nhân vật có chiều sâu nhất phim!”

Ninh Tịch hiển nhiên là trường hợp sau.

Quách Thắng Khải hưng phấn, dáng vẻ chắc chắn nói: “Tôi có dự cảm, Ninh Tịch có thể dùng vai diễn này đoạt giải thưởng!”

Vương Thái Hòa cũng gật đầu phụ họa: “Đúng là một hạt giống tốt, Tinh Huy mất đi một Giả Thanh Thanh nhưng lại có được một Ninh Tịch, đúng là kiếm lời!”

“Cắt! Rất tốt! Mọi người nghỉ một chút, chuẩn bị cảnh kế tiếp!”

Cảnh quay lần này chỉ cần một lần đã xong, Quách Thắng Khải tâm tình đang buồn bực vì chuyện của Giang Mục Dã cũng tốt lên khá nhiều.

Trở lại chỗ nghỉ ngơi, Ninh Tuyết Lạc vừa ngồi xuống đã lập tức gọi trợ lí tới hỏi: “Vừa nãy bên đạo diễn nói cái gì?”

Cô trợ lí muốn nói lại thôi, dáng vẻ không biết nên nói thế nào cho phải.

“Khen Ninh Tịch?” Ninh Tuyết Lạc cười nhạt.

Trợ lí gật đầu: “Đạo diễn nói Ninh Tịch diễn rất hoàn hảo. Biên kịch nói khả năng diễn xuất của Ninh Tịch quá tốt, có thể diễn được Mạnh Trường Ca chân chính. Nhà sản xuất cũng khen Ninh Tịch, nói về sau cô ấy có thể còn phát triển hơn cả Giả Thanh Thanh. Đạo diễn còn nói…”

“Còn nói cái gì?”

“Còn nói Ninh Tịch có thể dùng vai diễn này dành giải thưởng…” Cô trợ lí yếu ớt nói.

Ninh Tuyết Lạc đập một phát lên tay ghế vịn: “Khẩu khí lớn thật đấy, muốn có giải thưởng cũng phải nhìn vào bối cảnh, tưởng ngon ăn vậy hả? Dẫu cho cô ta có giải thì thế nào, cao nhất thì cũng chỉ là cái giải nữ phụ, chẳng phải là làm nền cho tôi sao?”

Trợ lí liên tục gật đầu phụ họa: “Chị Tuyết Lạc nói phải! Một vai hồ ly tinh như cô ta sao có thể so sánh với chị! Khán giả cũng đâu phải người mù!”

Sắc mặt Ninh Tuyết Lạc đã lấy lại bình tĩnh, nhưng mây đen giữa mi tâm vẫn chưa tan đi, cô ta đè thấp giọng xuống: “Lúc trước sắp đặt mấy chuyện kia, giờ có thể thực hiện rồi!”

Trợ lí kinh hô một tiếng, sau đó vội vàng che miệng: “Phải làm thật sao ạ? Nhưng mà nguy hiểm lắm! Nhỡ đâu chị…”

“Nhiều lời thế làm gì, tôi bảo cô đi thì cô đi đi!” Ninh Tuyết Lạc có vẻ không kiên nhẫn.

“Dạ, vậy để em đi thông báo với người kia…” Lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói ân cần: “Tuyết Lạc, em sao thế? Sắc mặt không được tốt lắm?”

...