...
Trang Linh Ngọc vừa nói vừa lạnh lùng nhìn về phía Ninh Diệu Hoa: “Nếu anh để ý chuyện máu mủ như vậy thì cứ học theo chú Hai đi, ra ngoài tìm đứa con gái trẻ trung nào đó mà sinh lấy một đứa!”
Ninh Diệu Hoa vừa nghe liền hoảng, vội vàng trấn an: “Em nói bậy bạ cái gì vậy, sao anh có thể làm loại chuyện này cơ chứ! Tình cảm của anh dành cho em đâu phải em không biết?”
Hai người tiếp tục nhỏ giọng nói chuyện, Ninh Tuyết Lạc bưng một chén canh đi ra từ phòng bếp đến.
“Ba, mẹ… sợ hai người lo lắng quá sẽ nóng trong người, nên con hầm canh ngân nhĩ hạt sen cho hai người này. Ba mẹ uống xong thì đi ngủ sẽ thoải mái hơn một chút! Giờ ông nội đã nhập viện rồi, ba mẹ nhất định phải chú ý thân thể của mình!”
Trang Linh Ngọc vội vàng nhận lấy canh, vẻ mặt hiền hoà: “Ừ, được rồi… con ngoan, con mới là người mệt mỏi, ban ngày thì bận rộn cho tuần lễ thời trang, tối đến lại bị gọi đến bệnh viện chưa nghỉ ngơi được chút nào. Con mau đi nghỉ sớm đi, những chuyện này cứ giao cho người giúp việc làm là được!”
“Mẹ, con không sao, con không mệt!”
Trang Linh Ngọc dùng ánh mắt yêu thương nhìn đứa con gái hoàn mỹ do một tay bà ta nuôi lớn, thở dài nói: “Tuyết Lạc này, lần này tám phần là ông nội không qua nổi, đến lúc đó nhất định là con phải vào công ty thôi, chỉ sợ đến lúc đó con bận rộn hơn rồi mệt mỏi hơn thôi!”
Nói xong bà ta cho Ninh Diệu Hoa một ánh mắt cảnh cáo, để ông ta bỏ đi những suy nghĩ không nên có.
Ninh Diệu Hoa cũng chỉ có thể im lặng không lên tiếng, dẫu sao địa vị của ông ta hiện nay cũng không quá chắc chắn, vẫn phải nhờ vào Trang gia với Tô gia.
Ninh Tuyết Lạc nghe vậy thì trong mắt cố che giấu đi vẻ vui mừng, vội vàng nói: “Mẹ, hiện giờ tuổi con còn trẻ, là lúc cần cố gắng phấn đấu nhất, chút khổ sở mệt mỏi này đã là cái gì? Chưa kể chỉ cần giúp được ba mẹ thì con đã vui lắm rồi!”
Trang Linh Ngọc vỗ vỗ bàn tay của Ninh Tuyết Lạc rồi nói: “Mẹ biết con ngoan nhất, con không cần lo lắng, con vĩnh viễn là con gái của mẹ, tất cả những thứ này là đều là của con, chỉ cần có mẹ ở đây một ngày thì không có bất cứ ai được phép coi thường con hết!”
Ninh Diệu Hoa họ nhẹ một tiếng: “Tất nhiên ba cũng thế!”
Ninh Tuyết Lạc nghẹn ngào: “Cám ơn mẹ, cám ơn ba… từ sau khi phát hiện thân thế của mình con vẫn luôn nơm nớp lo sợ, cảm giác như thế giới của con sụp đổ vậy, thật sự con không biết mình đã làm sai cái gì, mà chỉ trong một đêm nhà đã không còn là nhà của con, ba mẹ mà con yêu thương cũng không phải là ba mẹ của con… con…”
Trang Linh Ngọc nghe mà lòng đau như cắt: “Làm sao mà như thế được, ba vẫn là ba của con, mẹ vẫn là mẹ của con, sẽ không có bất kỳ sự thay đổi nào!”
Ninh Diệu Hoa cũng lộ vẻ xúc động: “Một tay ba mẹ nuôi con khôn lớn, dẫu cho không phải ruột thịt thì trong lòng ba mẹ, con từ lâu đã là con gái ruột rồi! Ngoài kia có nhiều đứa bất hiếu như thế nhưng chúng đều là con ruột cả đấy, làm sao có thể bằng một nửa của con được!”
“Con là niềm tự hào của ba mẹ, là phúc tinh của Ninh gia, con đã quên rồi sao? Sau này không cho con nghĩ mấy thứ lung tung kia nữa!”
…
Đêm khuya, tại Bạch Kim Đế Cung.
Ninh Tịch vốn đang chuẩn bị về nhà nhưng không ngờ trong lúc vô tình lại chạy đến chỗ này.
Đã trễ thế này rồi, không biết Lục Đình Kiêu đã ngủ chưa…
Ninh Tịch đang do dự đứng ở ngoài thì cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra.
Lục Đình Kiêu đang mặc quần áo ngủ đứng trước cửa: “Ninh…”
Lời còn chưa dứt, Ninh Tịch đã nhào thẳng vào lòng ngực anh.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lục Đình Kiêu hơi nhíu mày, hỏi ngay.
Ngay thời khắc Ninh Tịch trông thấy Lục Đình Kiêu, rốt cuộc cô cũng buông tha cho sự mềm yếu mà cô vẫn cố gắng khóa trong lòng ra, giọng cô khàn khàn nói: “Ông nội bị bệnh rồi, rất nghiêm trọng, bác sĩ nói lần này có thể không qua khỏi…”
...