...
Ninh Tuyết Lạc vừa mới đi, Triệu San San đã lập tức tiến sát bên cạnh Trịnh Mẫn Quân bỏ đá xuống giếng.
“Mẹ, con nói chứ mẹ hiền quá! Cần gì phải hòa nhã với cô ta như thế? Thể diện của Tô gia chúng ta vì cô ta mà mất sạch rồi!”
“Cô bơn bớt cái miệng một tí đi! Còn nữa, đừng tưởng tôi không biết cô đang nghĩ cái gì, ngừng đi! Nếu để tôi biết cô ở ngoài ăn không nói có cái gì thì đừng trách tại sao tôi không nhắc cô trước!” Trịnh Mẫn Quân hằn học nói.
Tô Hoằng Quang ngồi một bên liếc hai người cũng nghiêm giọng nói: “Mẹ con nói không sai đâu, ba mặc kệ con muốn làm cái gì nhưng đây là chuyện liên quan đến thể diện của Tô gia, đem miệng quản cho tốt đi!”
Triệu San San bĩu môi một cái nhỏ giọng nói: “Cô ta còn có cái gọi là thể diện sao? Đâu cần con phải đi đưa chuyện…”
Tô Tuân ngồi dựa vào ghế salon, ánh mắt anh ta chuyển chuyển tròn rồi sâu kín nói: “Thật ra thì người chúng ta nên lo lắng phải là anh Cả mới đúng chứ? Dẫu sao trong chuyện này người bị tồn hại nhất vẫn là anh Cả mà! Với đàn ông mà nói thì cái quan trọng nhất chính là thể diện!
Trong giới công tử của Đế Đô thì có ai cưới vợ mà không phải là tiểu thư danh môn nết na, bỗng dưng anh ấy lại bị lừa cưới một món hàng giả như vậy thì mặt mũi của anh ấy giờ để ở đâu chứ…”
Nhìn người anh luôn ưu tú, giỏi giang hơn mình ở tất cả mọi mặt giờ lại mất thể diện như vậy, trong lòng Tô Tuân thấy vô cùng sung sướng.
Chậc chậc, đúng là ông trời cũng giúp anh ta mà, hai người kia vừa mới kết hôn chẳng được bao lâu thì chuyện này đã lớn đến mức ai ai cũng biết. Kể cả Ninh gia có to mồm bao che cũng chẳng làm gì được, xem ra lần này còn “náo nhiệt” hơn lần trước nhiều…
Lời của Tô Tuân mặc dù khó nghe nhưng lại chọc đúng vào điểm mà Tô Hoằng Quang với Trịnh Mẫn Quân để ý nhất.
Nhất là Trịnh Mẫn Quân, ở trong mắt bà ta thì con trai mình là người ưu tú nhất, như vậy thì sao bà ta có thể chịu được cảnh con mình có vết nhơ như vậy.
Sau khi về phòng ngủ, Trịnh Mẫn Quân trái lo phải nghĩ rồi vẫn không nhịn được mà nói với Tô Hoằng Quang: “Hoằng Quang này, tôi nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng quá!”
“Vậy bà muốn làm thế nào? Chuyện đã thành như thế rồi?” Tất nhiên là Tô Hoằng cũng giận dữ vì chuyện này.
Trịnh Mẫn Quân hỏi dò: “Hoằng Quang này, ông thấy… Ninh Tịch thế nào? Thật ra thì dạo gần đây tôi thấy Tô Diễn nhà chúng ta hình như vẫn còn có cảm tình với Ninh Tịch…”
Tô Hoằng Quang lập tức nhăn mày nhìn sang: “Bà còn ngại chuyện không đủ loạn đúng không? Dù sao Tô Diễn cũng đã kết hôn với Tuyết Lạc rồi mà giờ lại không rõ ràng với Ninh Tịch thì bà nghĩ người ta nhìn vào sẽ đánh giá Tô Diễn như nào, đánh giá Tô gia như thế nào?”
Trịnh Mẫn Quân lập tức sẵng giọng: “Ông nói cứ như thể tôi không biết gì ý? Đương nhiên tôi sẽ làm cực kì bí mật không để cho ai biết!”
Tô Hoằng Quang nghe vậy cũng không nói gì.
Trịnh Mẫn Quân lại mở miệng nói: “Kể cả quan hệ của Ninh Tịch với Ninh gia không tốt thì sao chứ? Chuyện hôm Tô Diễn kết hôn ông cũng thấy rồi đấy! Rõ ràng Trang gia đã nghiêng về phía Ninh Tịch rồi, dẫu sao Ninh Tịch mới là con cháu mang dòng máu của Trang gia!”
“Chúng ta có để Tô Diễn ly dị với Ninh Tuyết Lạc rồi cưới Ninh Tịch thì tôi tin Ninh gia cũng chẳng có ý kiến gì đâu, là do bọn họ lừa chúng ta trước mà! Nói tới nói lui đều là chúng ta có lý!”
“Chờ Tô Diễn cưới Ninh Tịch rồi kéo cả Trang gia vào thì còn sợ Ninh gia không nhận Ninh Tịch sao?”
Tô Hoằng Quang nghe vậy cũng có chút lay động, nhưng ông ta vẫn hoài nghi nói: “Nhưng mấy thứ này chỉ là ý nghĩ từ một phía của bà thôi, bà đâu biết ý của Ninh Tịch với Tô Diễn thế nào?”
Trịnh Mẫn Quân tỏ vẻ đương nhiên nói: “Cái này mà còn phải hỏi à? Ông quên lúc đầu Ninh Tịch đã yêu say đắm Tô Diễn nhà chúng ta đến chết đi sống như thế nào à? Bây giờ cái gì nó cũng đối đầu với Tuyết Lạc như thế chẳng phải vì hận Tuyết Lạc cướp mất Tô Diễn sao?”
“Vốn là tôi cũng coi thường con bé ấy lắm, nhưng mà bây giờ nhìn lại mới thấy, mấy năm không gặp mà nó thay đổi cũng không tệ, cũng coi như là xứng đôi với Tô Diễn nhà chúng ta!”
...