...
Nhìn khuôn mặt thất vọng của Ninh Tịch, Lục Đình Kiêu xoa đầu cô, ánh mắt hơi thay đổi: “Sẽ có cái tốt hơn thôi.”
Ninh Tịch chỉ coi là anh thuận miệng an ủi mình mà thôi, thở dài một hơi, cô vẫn có chút tiếc nuối khi để vuột mất một kịch bản ưng ý.
Thật ra thì dẫu cho cô có cơ hội thử vai thì lấy cái chân thương tật này mà thử ngay cảnh hành động thì…
Đại khái là không có duyên đi!
Thấy tâm trạng của cô không tốt, Lục Đình Kiêu dịu dàng nói: “Mai đưa em ra ngoài chơi.”
Ninh Tịch vừa nghe, ánh mắt liền sáng lên: “Thật á? Chơi đua xe à? Hay cưỡi ngựa, trượt tuyết, nhảy dù, fly-board1 hay là đua xe xạ kích?”
1 Người chơi sẽ đứng lơ lửng trên mặt nước nhờ một thiết bị hút nước biển lên và xả ra với một áp suất cực cao tạo thành một lực phản giúp người chơi có thể đứng trên mặt biển với độ cao từ 6-9m. Giá cho 15′ nhào lộn với thiết bị này ở biển Nha Trang là 1,2 triệu đồng.
Lục Đình Kiêu lẳng lặng liếc cô một cái: “Ngắm cảnh.”
Ninh Tịch: “…”
Ngắm phong cảnh… ngắm phong cảnh… vẻ mặt Ninh Tịch tỏ vẻ thà chết còn hơn…
“Được rồi được rồi, chỉ cần ở cùng với Boss đại nhân thì có là xem tivi em cũng thích~”, Ninh Tịch lập tức giở giọng lấy lòng, nếu không thì ngay cả cơ hội ra cửa ngắm phong cảnh cũng không có.
“Ngoan, nghỉ sớm đi, sáng mai anh tới đón em.”
“Ưm~ ngủ ngon ~”
Trên đường về.
Lục Đình Kiêu đang lái xe, được nửa đường thì di động đột nhiên vang lên, là Mặc Lăng Thiên “Alo.”
Di động truyền tới một giọng nói kích động: “Lục Đình Kiêu, mấy anh đây làm một cuộc gặp mặt của hội độc thân, đều người quen cả, mai chú có tới không?”
Lục Đình Kiêu không cần suy nghĩ đã trả lời: “Không đi.”
“Tử Dao về nước rồi đấy, coi như là đón gió tẩy trần cho cô ấy đi, chắc cậu không đến nỗi không nể mặt mũi chứ?” Mặc Lăng Thiên hết nói nổi.
Lục Đình Kiêu: “Ngày khác.”
Tuần lễ này là thời khắc mấu chốt, không thể làm bất cứ chuyện vô vị lãng phí thời gian.
Mạc Lăng Thiên không cam lòng, tiếp tục cố gắng khuyên nhủ: “Lần này có rất nhiều cô em xinh đẹp đó nha! Người như cái cô Tịch gì gì đó cũng có! Người đẹp hơn cô ấy cũng có! Chú không cần phải treo cổ trên một cái cây như thế chứ? Theo được thì theo, không theo được thì thôi! Cần gì phải cố chấp như vậy?”
Lục Đình Kiêu: “Không đi.”
Mạc Lăng Thiên nổi giận: “Mẹ kiếp! Không tới thật à? Tôi đã nói với bọn họ là chú tới rồi! Cả ngày lẫn đêm chú cứ ru rú trong nhà làm cái gì vậy? Đừng nói là bận công việc, tôi thừa biết công ty của chú gần đây không có việc gì!”
Mạc Lăng Thiên gào thét xong, Lục Đình Kiêu mới không nhanh không chậm nói một câu: “Tôi không phù hợp chủ đề của mấy cậu.”
“Ý gì? Cái gì không hợp chủ đề?” Mạc Lăng Thiên ngẩn người hỏi.
Lục Đình Kiêu: “Tôi không phải độc thân.”
Mạc Lăng Thiên: “…”
Di động bên kia im lặng mấy giây, sau đó truyền tới tiếng gào rú kinh thiên động địa: “Khốn khiếp!!!!! Lục Đình Kiêu, chú không nói một câu mà cứ thế thoát kiếp FA một mình à! Còn có tình người hay không! Tên phản đồ này!!!”
Giọng của Mặc Lăng Thiên như thể hận không thể bóp chết cái tên đang nói chuyện với mình!
Từ lúc nghe tiếng Lục Đình Kiêu thích cái cô nào đó đến giờ cũng chỉ có mấy tháng thôi. Lúc ấy Lăng Thiên còn cảm thấy thế giới này thật huyền ảo. Nhưng không ngờ tới, đây còn chưa phải là điều kinh hãi nhất… chính miệng Lục Đình Kiêu thừa nhận cậu ta có bạn gái!
Vạn năm độc thân Lục Đình Kiêu mà lại có bạn gái!
Anh đã không hiểu nổi cái thế giới này nữa rồi.
Mạc Lăng Thiên vô cùng bực tức nói: “Không được! Chú phải tới! Còn phải mang cô ấy tới cùng nữa! Cũng phải giới thiệu cho bạn bè quen một chút chứ ~ tóm lại tuyệt đối không thể để tôi là người duy nhất bị tổn thương được!”
Hiển nhiên cái câu cuối cùng mới là trọng điểm.
Lục Đình Kiêu: “Ngày mai không rảnh.”
Mạc Lăng Thiên: “Đừng có mà lấy cớ! Không rảnh thì chú làm cái gì?”
Lục Đình Kiêu: “Hẹn hò.”
Mạc Lăng Thiên: “…”
...