...
Ngày hôm sau.
Mới sáng sớm Ninh Tịch đã dẫn Đường Lãng đến Bạch Kim Đế Cung.
Vừa mới bước chân vào cửa liền thấy Tiểu Bảo đã đứng chờ ở đó từ lâu rồi.
Nhìn thấy Tiểu Bảo, Ninh Tịch lập tức quăng Đường Lãng qua sau gáy, bắn về phía Tiểu Bảo: “Ôi ~ bảo bối của cô ~ cô nhớ con quá đi ~ mau cho cô một cái hôn thật kêu nào~”
Ánh mắt Tiểu Bảo sáng lấp lánh như ánh mặt trời, sau đó vui vẻ hôn lên má Ninh Tịch một cái. Ninh Tịch tất nhiên là cũng sung sướng hôn hít lại.
Đường Lãng đứng một bên nhìn nhóc con xinh xắn như búp bê kia thì đần mặt: “Mẹ nó! Đây thật sự là con trai Lục Đình Kiêu sao? Sao tên đó lại có đứa con dễ thương như thế này được? Cái này không khoa học! Khó trách lại dụ được cả muội!”
Ninh Tịch lườm Đường Lãng: “Quy tắc làm sư phụ, điều thứ nhất, không được nói bậy.”
Nói xong thì nắm tay Tiểu Bảo, dịu dàng giới thiệu cho nhóc: “Tiểu Bảo nè, sau này thì cái chú này sẽ là sư phụ của con đó, con sẽ theo chú ấy học cách tự vệ, được không?”
Tiểu Bảo chớp mắt một cái, sau đó nghiêm túc gật đầu.
“Còn có nha, nếu con không thích sư phụ này ở chỗ nào, dạy chỗ nào không tốt cũng phải nói cho cô ngay nhé, cô sẽ giúp con đổi người khác…”
“Được rồi, được rồi, được rồi ~ đừng có mà nói nhảm ~ nếu huynh dạy không tốt thì chắc muội dạy tốt lắm ha ~”
Đường Lãng vốn dĩ chẳng có cảm giác gì với chuyện nhận đồ đệ này nhưng hiện giờ nhìn thấy cái “nắm xôi nếp” kia thì trong lòng ngứa ngáy khó nhịn. Anh ta trực tiếp đoạt lấy Tiểu Bảo rồi bắt đầu rì rầm với nhóc.
“Đồ nhi ngoan, để sư phụ nói cho con biết này, đánh nhau quan trọng nhất là không để cho mình chịu thiệt. Nếu đánh không lại phải đá vào trứng của hắn, nếu không, phải nhè lúc đối phương không đề phòng mà hôn hắn…”
“Đệch! Đường Lãng! Huynh dạy cái quần què gì thế hả!”
“Huynh đang truyền dạy tuyệt học cả đời của huynh đó!”
Ninh Tịch đạp một phát: “Có tin ông đây đá nát trứng của huynh không hả..”
Lời còn chưa dứt, Ninh Tịch đột nhiên thu chân lại, sau đó dùng bước nhỏ tiêu chuẩn bước từng bước thùy mị đến bên cạnh Đại ma vương: “Boss đại nhân, anh dậy rồi à, đã ăn sáng chưa?”
Nhìn cái thái độ bẻ lái 180 độ của Ninh Tịch, cái thân già của Đường Lãng suýt nữa hộc máu…
“Chuẩn bị sao rồi?” Lục Đình Kiêu xoa xoa đầu cô, sau đó nhìn về phía Đường Lãng.
“Chuẩn bị xong rồi! Chuẩn bị xong rồi! Mời Boss thưởng lãm~ ” Đường Lãng vội vàng đưa lên một tập tài liệu, trong đó là giáo án chi tiết tường tận.
Ninh Tịch thấy vậy cũng suýt mất một ngụm máu của cái thân già, cái loại người như Đường Lãng mà cũng viết nổi giáo án sao…
Haiz, hai cái tên ngông nghênh, không sợ trời không sợ đất như bọn họ, đứng trước mặt Đại ma vương cũng phải cúp đuôi ngoan như chó con…
“Boss đại nhân, vậy anh với sư huynh cứ bàn bạc trước đi, em đi tìm Lục Cảnh Lễ có chút việc, sẽ về nhanh thôi nha ~”
“Ừ.” Lục Đình Kiêu gật đầu.
Lúc Ninh Tịch chạy tới, Lục Cảnh Lễ còn đang vừa hát vừa tưới nước cho đám cải trắng bảo bối của anh ta. Thấy Ninh Tịch thì lập tức trở nên cảnh giác: “Cô cô cô… cô muốn làm? Lại muốn trộm bảo bối của tôi à? Trộm… cũng không phải không được! Nhưng tôi cũng muốn ăn!”
Ninh Tịch méo xệch miệng: “Ai trộm đồ ăn của anh, tôi không thể có chính sự sao?”
Lục Cảnh Lễ cảnh giác nhìn cô: “Cô thì có chính sự gì?”
Ninh Tịch bắn qua, khoác vai Cảnh Lễ: “Cá Chép thân yêu ~ giúp tôi dụ dỗ một cô em đi ~”
Lục Cảnh Lễ: “…”
“Cô nói cái gì????”
...