...
Ninh Tịch còn chưa kịp nói câu gì thì Giang Mục Dã đã bĩu môi: “Cô ta ấy à! Mắc hội chứng tuổi dậy* thì nặng, tự xem mình là chiến binh của các thiếu nữ xinh đẹp, thay trời hành đạo tiêu diệt hết các nam cặn bã, xem hạnh phúc của tất cả các thiếu nữ là nhiệm vụ của mình!
*中二病: là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì. Tại Việt Nam được gọi là “hội chứng tuổi dậy thì”, “hội chứng tuổi teen” hay “hoang tưởng tuổi dậy thì”.
Ninh Tịch gật đầu, tỏ vẻ Giang Mục Dã đã tổng kết rất chính xác.
“Hả? Cái quỷ gì thế?” Lục Cảnh Lễ đần thối mặt, rõ ràng là không theo kịp tiết tấu.
Đang nói tình sử yêu đương của Tiểu Tịch Tịch, sao lại biến thành lịch sử chiến đấu rồi thế này?
Ninh Tịch tựa cằm vào vai Lục Đình Kiêu, thở dài nói: “Haizz, nguyên nhân thật ra là vì… cứ nhìn thấy cái đám đàn ông cặn bã kia ức hiếp phụ nữ thì em liền không khống chế nổi sức mạnh hồng hoang của mình. Sau khi chia tay Tô Diễn thì em biến thành như thế, bác sĩ tâm lý nói đó là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế* vô cùng nặng, không chữa được… thực ra thì nguyên nhân trọng yếu vẫn là em không muốn chữa…”
* Rối loạn ám ảnh cưỡng chế: là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng.
Lục Đình Kiêu xoa xoa đầu cô gái nhỏ, trong mắt chẳng có vẻ gì là không lý giải nổi mà còn tràn đầy đau lòng thay cho cô.
Ninh Tịch chớp mở to hai mắt, không nhịn được câu hỏi trong lòng: “Anh này, hồi đó tác phong của em kém đến thế, anh lại chẳng biết gì về tình hình bệnh tật của em, vậy sao anh lại thích em được? Em thấy hồi đó ngoại trừ khuôn mặt trông được được ra thì các phương diện khác đều rất tồi tệ…”
“Với anh thích một người không cần phải để ý đến nhiều thứ như vậy, chỉ cần anh thích là được.” Lục Đình Kiêu tràn đầy khí phách khẳng định.
Ninh Tịch lập tức “Oa oa” một tiếng rồi lao tới: “Anh yêu ơi ~ anh ngầu quá đi mất!”
“Khụ khụ khụ… Nghiêm túc một chút! Nói chuyện chính đi nào!” Lục Cảnh Lễ xụ mặt, sau đó hỏi với vẻ không tin nổi: “Thế cho nên, đám bạn trai cũ của chị… Chị qua lại với bọn họ mục đích chính là để chỉnh hành vi cạn bã của họ thôi à? Mục Dã cũng vậy sao?”
Contents
Giang Mục Dã: “…” Có thể đừng lôi cháu ra mà nói nữa được không?
Rốt cuộc cậu có phải là cậu ruột của cháu không thế hả?
Được rồi, thật sự đúng là không phải “ruột” mà…
Ninh Tịch gật đầu: “Ngoại trừ Tô Diễn và người… khụ, mấy người còn lại đều là như thế đó!”
Ánh mắt của Lục Đình Kiêu hơi thay đổi một chút, cái tên mà Ninh Tịch vừa lấy cái ho ra che giấu chính là Vân Thâm.
“Ôi trời ạ! Giang Mục Dã, chẳng trách lúc trước cậu rót nhiều rượu cho cháu vậy mà cháu cũng nín được, không chịu hé răng nửa lời! Hóa ra Tiểu Tịch qua lại với cháu cũng chẳng phải là coi trọng gì cháu mà chỉ để chỉnh cháu thôi đó hả! Lục Cảnh Lễ tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
Giang Mục Dã nghe vậy thì sắc mặt liền đen hoàn toàn, có cần phải nói trắng ra thế không hả?
Mà anh chàng Đại ma vương nào đó lại thoải mái dễ chịu hơn bao giờ hết, vợ mình đúng thật là đáng yêu quá mà.
“Đã đến nước này rồi thì cứ nói cho bọn cậu biết đi… Lúc đó rốt cuộc là giữa hai người đã xảy ra chuyện gì thế?” Lục Cảnh Lễ khoác vai bá cổ Giang Mục Dã, dáng vẻ như chị em thân thiết: “Chàng trai à, kể chuyện cũ của cháu ra đi nào!”
Giang Mục Dã tỏ vẻ vò đã mẻ lại sứt, lại nghĩ dù sao thì bọn họ cũng biết cả rồi, mà quả thật là mình cũng đã nhịn lâu đến nỗi sắp chết nghẹn mất rồi, vì thế đành rầu rĩ kể lại: “Năm đó… đức hạnh của cháu, cậu cũng biết rồi đó! Lúc ấy cháu đánh cuộc với đám bạn rằng chắc chắn sẽ theo đuổi được Ninh Tịch chỉ trong vòng một tuần, tiền cược là một chiếc xe!”
“Sau đó thì sao, sau đó thì sao!” Lục Cảnh Lễ ân cần rót rượu cho Giang Mục Dã.
Lúc này tâm tình của Lục Đình Kiêu cũng không tệ nên cũng có vẻ hứng thú nhìn Giang Mục Dã!
Theo như lời của Ninh Tịch thì hơn nửa tình địch của anh đều hóa thành hư vô cả, làm sao mà tâm tình có thể không tốt được đây!
...